12.
Đường trượt trên xương quai xanh
Edit: Chocopieyogurt
Đêm khuya yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt ngăn cách bóng đêm đen đặc, cũng ngăn trở gió lạnh nửa đêm.
Trong phòng khách im lìm đến mức khiến người ta chảy mồ hôi ròng ròng, Mạnh Sơ Vũ bị nóng đến tỉnh, miệng đắng lưỡi khô, đứng lên muốn tìm một ly nước lạnh để uống.
Mò mẫm trong bóng đêm nửa ngày cũng không sao tìm thấy phòng bếp ở đâu.
Trong mơ hồ, cô lờ mờ nhìn thấy một tia sáng truyền ra từ khe cửa.
Cô nương theo nguồn sáng đi tới, đẩy cánh cửa kia ra___
Trong phòng một người đàn ông đang ngủ trên giường lớn, áo ngủ phía trên nới lỏng hai nút, vạt áo mở ra không hề phòng bị.
Mạnh Sơ Vũ không chớp mắt nhìn chằm chằm bờ ngực vững chắc của người đàn ông, tiến một bước về phía trước, cảm giác yết hầu càng ngày càng khô nóng, thân thể cũng nóng đến mức sắp tan ra.
Cho đến khi 'ùng ục' một tiếng, cả người cô hóa thành một viên bọt nước tròn xoe, trôi nổi trên không trung, chậm rãi rơi xuống, rơi trên xương quai xanh hõm sâu của người đàn ông kia.
Khoảnh khắc rơi vào, thân thể lập tức vỡ tan, hứng khởi vỡ thành bọt khí.
Cô nhịn không được than thở một tiếng, trượt xuống dọc theo đường cong xinh đẹp này...
Không đợi trượt đến nơi muốn đến, “bụp” một tiếng, cơ thể nhộn nhạo bỗng nổ tung.
Trước ánh sáng trắng ập đến, Mạnh Sơ Vũ mở choàng mắt, nhìn thấy một khoảng tối đen, sờ sờ mặt và cánh tay mình.
Xác nhận là còn nguyên vẹn, vừa quay đầu thì thấy tủ đầu giường và đồng hồ điện tử dạ quang quen thuộc.
Ngây người nhìn con số “4” trên đồng hồ điện tử suốt nửa phút, Mạnh Sơ Vũ mới phản ứng lại.
Bây giờ là rạng sáng hơn bốn giờ, cô đang ngủ trên giường trong căn hộ của mình.
Mà nửa phút trước, cô đang mơ một giấc mộng xuân hoang đường, còn xem cấp trên của mình là nam chính.
Ngón chân của Mạnh Sơ Vũ cuộn tròn lại dưới chăn, cả người rụt lại cong thành môt con tôm.
Truyện được edit và chỉ đăng tải tại, vui lòng không mang đi nơi khác.
*
Bảy giờ rưỡi sáng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một trận chấn động.
Mạnh Sơ Vũ bị đánh thức, hồn còn ở trong mơ, nghe nửa ngày mới ý thức được là tiếng di động.
Mí mắt nặng trĩu không mở ra được, cô duỗi tay sờ soạng tủ đầu giường một lát, cầm di động bấm lung tung, để bên tai: “Alo__”
Trong ống nghe im lặng một tiếng mới vang lên một giọng nữ lớn tuổi: “Gọi nhầm rồi sao? Không phải số của Tiểu Tuyển* sao?”
Tiểu Tuyển*?
Mạnh Sơ Vũ nhíu nhíu mày, yếu ớt nói: “Cháu không phải Tiểu Tuyển*, bà gọi...”
Chữ “nhầm” còn chưa nói ra, lại nghe bên kia nói thầm một câu: “Đúng mà, là số của Tiểu Tuyển* lưu vào điện thoại mà...”
Mạnh Sơ Vũ bực bội mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại__
Bà Nội. Truyện Đô Thị
“???”
Bà nội cô không phải mất nhiều năm rồi sao?
Mạnh Sơ Vũ giật mình ngồi dậy từ trên giường.
Lông tơ còn chưa kịp dựng lên, bỗng nhiên lại chú ý đến một biểu tượng lạ lẫm trên góc trái màn hình điện thoại.
“???”
Mạnh Sơ Vũ lật lại nhìn mặt sau điện thoại.
Không phải di động của cô.
Tuy rằng di động của cô giống kiểu giống màu với cái này, nhưng mặt lưng có hai vết xước.
Trong nháy mắt, Mạnh Sơ Vũ như nhận ra điều gì, vội để điện thoại lại bên tai: “...Bà tìm Chu Tuyển phải không ạ.”
“Ừ, đúng rồi,...Xem đầu óc của ta này, gọi quen rồi mãi vẫn không sửa được*, cháu là bạn của tiểu Tuyển sao?”
*Bà nội của Chu Tuyển gọi anh là Xiao Jun (Tiểu Tuyển), nhưng phiên âm tên Chu Tuyển trong tiếng trung là juàn, nên Mạnh Sơ Vũ mới không nhận ra.
“Cháu...” Mạnh Sơ Vũ nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, “Bà đợi chút nhé, cháu nói anh ấy gọi lại cho bà ngay.”
Bên kia đáp được rồi ngắt điện thoại.
Mạnh Sơ Vũ xốc chăn lên xuống giường, đi đến nhìn tòa nhà đối diện ban công, chỉ thấy căn hộ ở lầu bảy che rèm kín mít.
Muốn dùng điện thoại Chu Tuyển gọi cho điện thoại mình thì lại phát hiện không mở khóa được.
Cô đành phải vào phòng tắm vội vàng rửa mặt, thay quần áo ra cửa.
Ngày trước ở tổng bộ, Mạnh Sơ Vũ thường xuyên đi theo Thái tổng đã lớn tuổi tham dự những trường hợp nghiêm túc, cách ăn mặc thường cố gắng chững chạc, cũng sẽ không thích dùng ốp điện thoại lòe loẹt, dứt khoát dùng điện thoại ốp trong giống như cấp trên.
Ai ngờ còn có ngày xảy ra loại nhầm lẫn này.
Tối hôm qua là cô mụ mị đầu óc, Chu Tuyển thế mà cũng không phát hiện ra?
Cô đang tìm một nguyên nhân, trong đầu đột nhiên nhảy ra một khung cảnh ướt át.
Cả người Mạnh Sơ Vũ tê rần như bị điện giật, trong nháy mắt, xúc cảm đàn hồi kia phảng phất trở lại nơi đầu ngón tay.
Đợi chút.
Cô nhớ rõ sáng nay có mơ, mơ mình trượt trên xương quai xanh của Chu Tuyển.
Nhưng hình ảnh cơ ngực này từ đâu mà đến?
Là trong giấc mơ trượt kia sao?
Mạnh Sơ Vũ day day huyệt thái dương cẩn thận nhớ lại, lại chỉ nhớ tối hôm qua mình chờ Chu Tuyển thì ngủ mất, lúc sau cô tỉnh như thế nào, tỉnh lại chào tạm biệt với Chu Tuyển thế nào, cũng không nhớ rõ.
Chỉ có ấn tượng mơ hồ, lúc cô về nhà hình như là đi lối tắt trong gara ngầm.
Những cái đó đều vụn vặt mơ hồ, tại sao chỉ có ký ức cô sờ cơ ngực Chu Tuyển là còn như mới?
Không có lý do nào.
Cho nên chắc là sau khi về nhà mới mơ nhỉ.
Bất tri bất giác đã tới tầng bảy tòa nhà đối diện, cửa thang máy mở ra, Mạnh Sơ Vũ mang theo nghi hoặc không thể giải thích đi ra ngoài.
Một bên xoa xoa đầu ngón tay, rồi nâng lên làm động tác chọc thành thạo tự nhiên ngoài ý muốn.
Bỗng “cạch” một tiếng, cửa trước mắt bị người ta đẩy ra ngoài từ bên trong.
Mạnh Sơ Vũ liếc mắt một cái thì thấy được Chu Tuyển đang sống sờ sờ.
Mặc một bộ áo ngủ giống trong mơ của cô như đúc ở trước mắt, nhưng mà bây giờ Chu Tuyển đã cài cúc áo lại.
Ngón trỏ của Mạnh Sơ Vũ vẫn còn giữ nguyên tư thế chọc chọc, cứng đờ chỉ chỉ qua chuông cửa của anh: “Cái đó, tôi vừa muốn nhấn chuông...”
Tầm mắt Chu Tuyển đảo qua từ trên khuôn mặt mang vẻ chột dạ rồi nhìn về phía ngón tay cô.
“À, tối qua không biết tại sao cầm nhầm, tôi đến đổi điện thoại...Bà nội anh vừa nãy có gọi đến.” Mạnh Sơ Vũ vội vàng đưa điện thoại của Chu Tuyển qua.
Chu Tuyển chắc là cũng vừa mới phát hiện bất thường, đưa điện thoại cô qua, lời ít ý nhiều: “Bố cô.”
“Anh nhận?!” Tay cầm di động của Mạnh Sơ Vũ run lên.
“Tôi ngốc à?”
“...”
Đúng, người bình thường trước khi nhận điện thoại luôn xem tên người gọi trước, cô vốn cũng là người bình thường như thế, đều tại giấc mơ tối qua hại cô mơ mơ màng màng.
Thấy Mạnh Sơ Vũ khó xử, Chu Tuyển kéo kéo khóe miệng: “Cô chơi dại rồi à?”
Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mũi: “Rất xin lỗi, tôi cảm thấy và nội anh có thể...hiểu lầm mất rồi.”
“Hiểu lầm chuyện gì?”
“Chính là lúc tôi nhận điện thoại giọng hình như rất ngái ngủ?” Sáng sớm cuối tuần, cô lại nói là đang ngủ, lúc ấy nhận điện thoại của Chu Tuyển, là ai thì cũng hiểu lầm quan hệ của bọn họ, Mạnh Sơ Vũ không biết xấu hổ nói thẳng, ậm ờ nói: “Chắc là anh không có bạn gái nhỉ? Nên là...”
Chu Tuyển quơ quơ di động: “Cho nên bây giờ có thể có rồi.”
“...”
“Vậy anh mau gọi lại giải thích đi, tôi cũng gọi lại cho bố tôi.” Mạnh Sơ Vũ vội nói, nhanh như chớp muốn đi, vừa xoay người thì lại nhớ ra gì đó, đứng lại đắn đo gọi một tiếng, “Chu tổng.”
Chu Tuyển dường như thấy thắc mắc thái độ chuyển từ việc tư sang việc công của cô, nhướng lông mày: “Nói.”
Mạnh Sơ Vũ mỉm cười trước khi mở miệng: “Tôi muốn hỏi anh một chút, tối hôm qua tôi về nhà bằng cách nào?”
“Về thế nào? Ngồi máy bay về.”
“...Ý của tôi là, tình huống lúc tôi đi thế nào?”
Chu Tuyển lộ ra vẻ mặt cố nhớ lại, sau đó nhìn thẳng mắt cô nói: “Tôi hỏi cô có thể đi một mình không, cô nói __sao không thể, cô rất tỉnh táo.”
Quả thật là phong cách của cô.
Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu: “Tôi nhớ trước đó hình như tôi ngủ trên sô pha, là anh gọi tôi dậy sao?”
“Không gọi thì cô có thể dậy hả?”
“Sau khi tôi uống rượu có thể ngủ hơi sâu chút, vậy từ lúc anh gọi tôi dậy, đến lúc anh hỏi tôi có thể tự đi không, giữa lúc đó...” Mạnh Sơ Vũ vòng vo một hồi cuối cùng cũng hỏi vào trọng điểm, “Tôi không có làm chuyện gì mạo phạm chứ?”
“Không có.”
“Ồ__”
“Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng.”
“...”
Nhìn ánh mắt mang theo sắc thái khinh thường quen thuộc kia của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ liền hiểu ra__
Điều kiện trước tiên của một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng là, cô có ý định vỗ tay.
Nói cách khác, chọc cơ ngực thật sự không chạy đâu được.
Hình ảnh trong đầu Mạnh Sơ Vũ như sông cuộn biển gầm, đôi mắt lấp lánh dao động nhìn cúc áo được cài chặt của người trước mắt, cảm giác hai má đang dần nóng lên, nóng giống như trong giấc mộng tối qua.
Chu Tuyển lặng lặng nhìn cô một lát, làm bộ đóng cửa: “Hỏi xong rồi chứ?”
“Tôi không thành vấn đề...”
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nghĩ từ trước nay cô là người sĩ diện, sao đến chỗ của Chu Tuyển thì lại giống như quân domino, từ khối thứ nhất ngã xuống, sau đó từng khối từng khối ngã xuống __ lần lượt tháo chạy.
Nín thở suy nghĩ mấy giây, Mạnh Sơ Vũ hạ quyết tâm.
Mặt cũng mất rồi, bên trong dù sao cũng phải được bảo toàn.
Nếu phải làm tra nữ, chi bằng làm đến cùng.
“Nhưng anh thì có thể có một chút...”
Chu Tuyển hình như nổi lên chút hứng thú: “Sao nói vậy?”
Mạnh Sơ Vũ cười cười: “Gần đây bên cạnh tôi không có người đàn ông nào, khó tránh có chút nóng nảy.”
“Anh kiềm chế chút, sau này sau khi tôi uống rượu đừng có dựa gần như vậy.”
“Nếu không một bàn tay cũng không thể không vỗ thành tiếng.”
Nói xong mỉm cười gật đầu chào Chu Tuyển, xoay người đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, buồng thang chậm rãi đi xuống, Mạnh Sơ Vũ dựa vào tay vịn bên cạnh, chân hơi nhũn ra.
Kiểu phản công không biết xấu hổ này, cô không có thầy thì sao mà học được.
Quên đi, không quan trọng, quan trọng là xong chuyện rồi.
*
Sáng sớm thứ hai, Mạnh Sơ Vũ mang tâm trạng heo chết không sợ nước sôi (1) đến công ty.
(1) ý chỉ sự nghênh ngang
May mà sự cố xảy ra vào cuối tuần, trải qua hai ngày hòa hoãn, cô cũng coi như đã nghĩ thông.
Tục ngữ nói “Thực, sắc, tính, dã” (2), nhìn thấy cơ ngực muốn chọc thì chọc, động cơ giống như nhìn thấy thịt lợn tươi ở chợ liền muốn chọn.
(2) nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Cô nên tiếp thu giáo huấn rằng: sau này, hễ đã dính đến rượu thì không ở một mình một nơi với Chu Tuyển, tránh cho anh ta...cho cô cơ hội gây chuyện nữa.
Lúc Mạnh Sơ Vũ đến văn phòng tổng giám đốc, ba người thư ký và Chu Tuyển vẫn chưa tới.
Cô mở máy tính nhận email, thấy không có gì khẩn cấp cần xử lý thì đến phòng trà định pha cà phê.
Lúc đang bận bịu trước máy pha cà phê, thì nghe thấy ba tiếng gõ cửa thăm dò “cộc, cộc, cộc” từ phía sau.
Mạnh Sơ Vũ vừa quay đầu thì thấy Nhâm Húc.
Hắn ta vừa xuất hiện, lại đánh thức cơn giận của tuần trước trong lòng Mạnh Sơ Vũ.
Nói một cách công bằng, lúc trước Chu Tuyển ghét bỏ tửu lượng của cô không phải là không có lý do, dù sao trước đây cũng là cô mượn rượu làm càn.
Tuy rằng thái độ nói chuyện của anh khiến người ta khó xử, nhưng làm lãnh đạo, căn cứ vào năng lực làm việc của cấp dưới sắp xếp công việc hoàn toàn không sai.
Nhưng mà Nhâm Húc lại nhiều lần giở trò, điều này làm Mạnh Sơ Vũ rất khó chịu.
Hơn nữa nói đến, sự cố đó của cô và Chu Tuyển cũng do Nhâm Húc gây nên.
“Trợ lý Mạnh,bây giờ cô có rảnh không?” Nhâm Húc cười có chút lo lắng.
Quả thật Mạnh Sơ Vũ rất khó bày ra vẻ mặt hòa nhã với hắn ta, quay đầu tiếp tục pha cà phê, thuận miệng đáp một câu: “Sao thế?”
Nhâm Húc tiến lên phía trước: “Trợ lý Mạnh, chuyện tuần trước, tôi muốn nói xin lỗi với trợ lý Mạnh...”
“Chuyện gì?” Mạnh Sơ Vũ vẻ mặt thản nhiên.
Nhâm Húc sờ sờ gáy: “Chuyện hôm thứ sáu hẳn là cô đã biết, còn có thứ tư, buổi sáng hôm đó thật ra Chu tổng nói với tôi, bảo cô đến pha trà cho anh ấy...”
Nhâm Húc còn đang lải nhải giải thích lang mang, Mạnh Sơ Vũ lại không nghe thêm nữa, sự chú ý đặt toàn bộ lên hai chữ “Pha trà“.
Cô nhớ rất rõ, hôm đó lúc Nhâm Húc mở cửa, vừa lúc trưởng phòng thu mua Trịnh Thủ Phú đến trả lời Chu Tuyển.
Mà đêm trước, cô vừa mới cùng Chu Tuyển xử lý chuyện Trịnh Thủ Phú nhận hối lộ, lúc ấy cũng pha chén trà cho Trịnh Thủ Phú.
Ba vị thư ký trong văn phòng giám đốc ai cũng biết pha trà, Chu Tuyển cố ý sắp đặt cô đi, có lẽ không phải vì bảo cô pha trà thật, mà là ẩn ý bảo cô đến văn phòng của anh để theo dõi.
Nếu Nhâm Húc thành thật truyền lời, cô nghe xong khẳng định hiểu ngay.
Chờ Nhâm Húc nói xong, Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu “Ồ” một tiếng, nâng tay lên vỗ vỗ vai hắn.
Mỗi lần Chu Tuyển vỗ vai người khách không khí đều vô cùng khủng bố, lúc này thấy Mạnh Sơ Vũ làm động tác đó, Nhâm Húc theo bản năng run sợ.
“Trợ lý Nhâm,“ Mạnh Sơ Vũ thành khẩn gọi hắn một tiếng, cười nói, “Về sau vẫn nên truyền lời cho tốt, “pha trà” cũng không phải là việc nhỏ như anh nghĩ, là ám hiệu của tôi với Chu tổng.”
“....Tôi tôi tôi biết rồi!”
Nhâm Húc vừa dứt lời, trong mắt bỗng hiện lên cái gì.
Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Chu Tuyển đi ngang qua thì dừng lại.
Mạnh Sơ Vũ: “...”
Cô khó được lúc “Dĩ trà nhân chi đạo hoàn trì trà nhân chi thân” (3), Chu Tuyển sẽ không dỡ sân khấu của cô lúc này, nói “Ám hiệu cái gì sao tôi không biết” chứ nhỉ.
(3) mình nghĩ là tác giả biến tấu từ câu Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trị kì nhân chi thân – 以其人之道,还治其人之身 – dùng đạo của người để trả cho người; dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó. Câu từ thời Tống (Nguồn: Hoasinhanhca)
Nhâm Húc nhìn Chu Tuyển, lại nhìn nhìn Mạnh Sơ Vũ, vội vàng đi khỏi phòng trà.
Đợi Nhâm Húc đi mất hút, Chu Tuyển mới dựa vào cạnh cửa phòng trà, nhìn thẳng Mạnh Sơ Vũ: “Trợ lý Mạnh.”
Mạnh Sơ Vũ: “...Vâng.”
“Tranh thủ tình cảm hả?”
*
Suy nghĩ của tác giả:
Tuyển tổng thoạt nhìn: Tranh thủ tình cảm hả?
Tuyển tổng thực tế: Khi nào thì em đến vỗ tay thành tiếng?