Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 12: Chương 12: Chương 13




Là bạn gái

Edit: Chocopieyogurt

“Anh ta nghĩ anh ta là hoàng đế đấy à? Còn tranh sủng nữa chứ, nhìn tớ giống đang đợi anh ta lật thẻ bài sủng ái chắc?”

Còn chưa tới giờ vào làm, lại phải chịu ảnh hưởng của “hội chứng thứ hai”, Mạnh Sơ Vũ quay lại bàn làm việc mở Wechat lên trước, đem câu nói vừa rồi nghẹn trong miệng không thể nói cho Chu Tuyển, than thở với Trần Hạnh.

Trần Hạnh: “Nói tương tự hình như không đúng lắm, giống nhau như đúc thì hợp lí hơn.”

Mạnh Sơ Vũ: “...Sao còn ăn cây táo rào cây sung thế?”

(1) Nguyên văn là hướng khuỷu tay ra ngoài, câu nói này ý chỉ về việc xem trọng người ngoài hơn người trong nhà, giúp đỡ người ngoài mà đôi khi làm ảnh hưởng đến người trong nhà.

Trần Hạnh: “Tớ chỉ là cảm thấy nghe trợ lý Nhâm kia nói như vậy, thật ra Chu Tuyển cũng là người tốt, dù cho không thích cậu, thì vẫn cho cậu tham gia vào công việc của cấp cao mà.”

Tin nhắn vừa gửi đến, Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm sáu chữ (2) “cho dù không thích cậu” một hồi lâu: “Cái gì gọi là cho dù không thích tớ?”

(2) Nguyên văn trong tiếng Trung là 就算不喜欢你

Trần Hạnh: “Cái này không phải rõ lắm hả, thích cậu thì còn có thể thả cậu về nhà sau khi cậu sờ cơ ngực anh ta à?”

Mạnh Sơ Vũ: “...”

Mạnh Sơ Vũ: “Bằng không anh ta thầm xem trọng tớ, công tư phân minh vốn là tác phong mà chức vụ của anh ấy nên có.”

Mạnh Sơ Vũ: “Hơn nữa lúc sờ cơ ngực tớ còn uống rượu, khi đó anh ta mà làm gì thì có còn là người không? Cái này không liên quan gì đến thích hay không thích tớ cả, chỉ có thể nói anh ta giữ được giới hạn đạo đức mà thôi!”

Trần Hạnh: “Dừng dừng dừng, tớ chỉ đùa thôi, Mạnh Sơ Vũ, bộ dạng tức giận này của cậu có chút đáng nghi đó nha.”

Mạnh Sơ Vũ nghẹn trước màn hình.

Trần Hạnh: “Nói chuyện cách một cái màn hình thật khó chịu, cuối tuần này tớ đến Hàng thị tìm cậu chơi nhé, hai mình đi uống rượu vui vẻ một chút.”

Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn quyển lịch trên bàn làm việc.

Hai năm nay Sâm Đại thay tổng giám đốc thường xuyên, nhân viên thay đổi còn nhiều hơn, nhu cầu cấp bách bây giờ là thay một dòng máu mới.

Bên cạnh việc tuyển dụng bên ngoài, Chu Tuyển cũng rất xem trọng việc tuyển dụng từ các trường học vào tháng chín này, Mạnh Sơ Vũ phải giúp anh xem xét.

Cuối tuần này đúng lúc có đợt tuyển dụng trường học ở Nam Hoài, cô cũng đã đồng ý với bên nhân sự là sẽ qua đó, trong lòng cũng muốn nhân tiện về thăm bố mẹ.

Mạnh Sơ Vũ: “Đúng lúc cuối tuần này tớ về Nam Hoài, có thời gian sẽ hẹn cậu.”

Mạnh Sơ Vũ: “Nhưng mà nói chuyện vui vẻ thì được, uống rượu thì thôi nhé, gần đây tớ có bóng ma với thứ này:)”

*

Chạng vạng thứ sáu.

Mạnh Sơ Vũ ở khu công nghiệp ngồi lên ghế phó lái chiếc Mercedes S600 của Chu Tuyển, nhìn nhìn Nhâm Húc ngồi ở ghế lái, cùng với Chu Tuyển ở ghế sau.

Đi công tác kiểu vênh váo thế này là điều mà bốn ngày trước cô chưa nghĩ tới.

Nhân sự bên kia có chút công việc cần chuẩn bị trước, hai ngày trước Lâm Thuấn đã dẫn theo người đi Nam Hoài.

Vốn tối nay cô định mua vé tàu cao tốc tự mình về, kết quả giữa trưa Nhâm Húc nói với cô, vừa lúc Chu Tuyển đi Nam Hoài lo việc riêng, hỏi cô có muốn cùng đi không.

Còn rất thân thiết nói hắn đã xin ý kiến của Chu Tuyển, Chu Tuyển không có ý kiến gì.

Việc đi nhờ xe này cô đương nhiên không trả lời không đáp.

Mạnh Sơ Vũ vừa lên xe, thì thấy Nhâm Húc chỉ chỉ cái túi trên hộp để đồ: “Trợ lý Mạnh, chuyến này đi xe cũng phải hơn hai tiếng, tôi có mua cho cô chút đồ ăn, cô đói thì ăn đi ha.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển ở ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Sao để hết đồ ăn chỗ tôi thế, Chu tổng lát nữa cũng sẽ đói mà?”

“Đều là đồ ăn vặt cả, Chu tổng không ăn đâu, đây là tôi mua cho cô hết đó.”

Mạnh Sơ Vũ biết lần đi nhờ xe này chắc chắn là vì Nhâm Húc bù lại chuyện lúc trước nên mới đưa ra, nhưng chưa nghĩ đến tiếp theo còn khoa trương thế này.

Nhìn một túi đầy đồ ăn vặt, Mạnh Sơ Vũ thật sự bay hết giận dỗi, còn cảm thấy ngượng ngùng kỳ quái.

“Vậy cảm ơn anh.” Cô quay đầu lục lọi túi mua sắn, thấy đồ mặn đồ ngọt đều có, hơn nữa còn có một chén tinh cầu (3), “Ơ, sao anh biết tôi thích ăn cái này?”

Nhâm Húc đương nhiên không biết Mạnh Sơ Vũ thích ăn cái gì.

Mua đồ ăn vặt quả thật là chủ ý của hắn, nghĩ muốn lấy lòng Mạnh Sơ Vũ, nhưng mà lúc ấy hắn lại không biết mua cái gì cho tốt, đành mở miệng hỏi Chu Tuyển.

“Chén tinh cầu” là Chu Tuyển gợi ý.

Ba chữ này từ miệng Chu Tuyển thốt ra, giống như người Mân Nam nói chuyện với người Đông Bắc, Nhâm Húc làm sao phân biệt, làm sao làm trái (?)

“Tôi không biết đâu, tôi tùy tiện nhìn thấy nên mua đó, hợp khẩu vị của cô thì tốt quá rồi!”

“Được, anh đừng cô này (4) cô nọ nữa. đợi lát đói thì tôi ăn.”

(4) Nguyên văn Nhâm Húc gọi Mạnh Sơ Vũ là 您 (ngài)

Mạnh Sơ Vũ nhận túi đồ ăn vặt này cũng tính là bắt tay giảng hòa với Nhâm Húc.

Có điều để cô ăn vặt trong xe Chu Tuyển, cô còn chưa có không kiêng nể gì như vậy, nghĩ lúc xuống xe sẽ mang theo.

Trong xe yên tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ nhìn tình hình giao thông chăm chú một lát, thấy Chu Tuyển ở ghế sau hình như đang ngủ, trong xe cũng không có chuyện gì của cô, làm theo ngủ một giấc.

Vừa cảm giác ngủ rất thoải mái, khi tỉnh dậy thì nghe thấy giọng nói đè thấp ở phía sau.

“Bà đừng vội, từ từ nói.”

“Bà nghe cháu nói, tất cả thủ tục đều làm theo những gì bác sĩ cấp cứu nói...”

Nghe Chu Tuyển dùng giọng điệu trấn an một câu lại một câu hướng dẫn chuyện gì đó đâu vào đấy, ý thức của Mạnh Sơ Vũ chầm chậm tỉnh táo lại từ trong mơ màng.

Lúc mở mắt ra, vừa lúc Chu Tuyển ngắt điện thoại, nói về phía ghế lại: “Ra khỏi đường cao tốc thì đi thẳng đến bệnh viện số 3.”

Nhâm Húc gật gật đầu, đạp chân ga thêm một cú.

Mạnh Sơ Vũ thoáng cái ngồi thẳng dậy.

Sắp xếp mấy chữ nghe thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có vẻ như một vị trưởng bối nào đó của Chu Tuyển vào phòng cấp cứu.

Cô quay đầu muốn hỏi cái gì, thì lại thấy vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có trên mặt Chu Tuyển, bộ dáng cau mày xa lạ đến mức giống như ngày đầu cô quen anh.

Nhìn anh hình như không muốn nói chuyện, hơn nữa lúc này hỏi nhiều hơn đôi câu cũng không có ý nghĩa gì, Mạnh Sơ Vũ yên lặng quay đầu lại, duy trì an tĩnh.

Chiếc xe trong không gian tĩnh lặng một đường chạy nhanh về phía trước, nửa giờ sau đã đến Bệnh viện số 3 thành phố Nam Hoài.

Chu Tuyển không nói một lời mở cửa xe đi xuống, Mạnh Sơ Vũ vội đuổi theo anh, chạy chậm theo được mấy bước thì bỗng thấy anh quay đầu, đôi mày nhíu chặt một đường có hơi thả lòng.

“Cô tự về nhà trước đi,“ Chu Tuyển dừng tại chỗ nói, “Lái xe tôi mà đi.”

“Không cần tôi giúp sao?”

Chu Tuyển lắc đầu: “Nhâm Húc ở đây là đủ rồi.”

“Vậy có gì gọi điện thoại cho tôi, xe anh giữ lại đi, tôi gọi xe đi.”

Chu Tuyển gật đầu rồi đi vào tòa nhà cấp cứu.

Có lẽ là Chu Tuyển gặp chuyện thì luôn bình tĩnh, lần đầu tiên thấy anh đi vội vàng thế này, Mạnh Sơ Vũ không biết tại sao cũng khẩn trương hẳn lên, cho đến khi bóng dáng Chu Tuyển mất hút đã lâu, cô vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, sắc trời dường như cũng đã tối sầm.

Truyện được edit và chỉ đăng tải tại, vui lòng không mang đi nơi khác.

*

Buổi chiều chủ nhật, Mạnh Sơ Vũ ở phòng họp trong khách sạn Hương Đình bận bịu chuyện tuyển dụng trường học.

Ngày hôm qua sau khi tuyên truyền giảng giải, cô liên tục cùng đồng nghiệp bên nhân sự sàng lọc lý lịch, mãi đến buổi chiều hôm nay, trong phòng họp vang lên một tiếng ngáp truyền nhiễm, cơn buồn ngủ đã lan tỏa khắp phòng.

Buổi trưa Mạnh Sơ Vũ có ngủ bù một giấc nên lại không thấy mệt, sau khi đánh giá hết hồ sơ trong tay thì duỗi vai mệt mỏi, thì nghe thấy tiếng di động rung.

Nhâm Húc: “Trợ lý Mạnh, vừa nãy ngủ quên mất nên không thấy được tin nhắn của cô, Chu tổng còn đang ở bệnh viện, bây giờ tôi ra ngoài mua cơm trưa cho anh ấy.”

Qua buổi tối thứ sau, bên Chu Tuyển vẫn không có động tĩnh gì, Mạnh Sơ Vũ luôn duy trì liên hệ với Nhâm Húc, đại khái biết người nhà Chu Tuyển tạm thời thoát khỏi nguy kịch, nhưng vẫn còn đang quan sát tình hình.

Mạnh Sơ Vũ nhìn thấy câu “ngủ quên” của Nhâm Húc, nghĩ đến đoán chừng hai ngày qua bọn họ cũng chưa chợp mắt, trả lời: “Tôi đến thay anh một lát, anh đi ngủ chút đi.”

Gói chút đồ ăn từ Hương Đình đi bệnh viện số 3, Mạnh Sơ Vũ theo tin nhắn của Nhâm Húc đến tầng năm khu nằm viện.

Vừa ra khỏi thang máy, thì nghe được một giọng nữ có chút quen tai: “Cũng do bà không bắt ông cháu đến bệnh viện sớm, tuần trước thấy ông ấy không khỏe, bà không nên để ông ấy lừa bịp thế này.”

“Ông sẽ nghe con, cuối tuần trước cháu còn nói chuyện điện thoại với bà, sao bà không nói với cháu?” Chu Tuyển đáp lời.

“Ban đầu là muốn hỏi cháu, ông nội nghe cháu và bạn ở cùng nhau, nói chút bệnh này đừng phiền cháu, cháu khó lắm cuối tuần mới được nghỉ ngơi...”

Mạnh Sơ Vũ dừng bước chân, nhận ra giọng nữ này, cũng nhận ra “người bạn” này là ai.

Nghe ý này, bà nội Chu Tuyển thứ bảy tuần trước gọi điện thoại là vì muốn nói bệnh tình của ông nội anh, kết quả là hiểu lầm anh và bạn gái đang trải qua ngày cuối tuần.

Đợi Chu Tuyển gọi lại, bên kia cái gì cũng không nói.

Mạnh Sơ Vũ dừng lại ở một góc, bỗng dưng có chút nhấc không nổi bước chân.

Nếu cô không nhận nhầm điện thoại, Chu Tuyển biết bệnh tình của ông nội đúng lúc sẽ có cách, có thể cũng không phải đến mức cấp cứu thế này...

Trong lòng Mạnh Sơ Vũ có chút hốt hoảng, dưới tay không tự chủ xiết chặt lại làm túi đồ ăn phát ra tiếng động.

Trong hành lang, Chu Tuyển nghe thấy tiếng động thì quay đầu đi đến, nhìn thấy cô dường như có chút bất ngờ: “Sao cô lại đến đây?”

Mạnh Sơ Vũ do dự tiến lên phía trước: “...Trợ lý Nhâm nói anh vẫn chưa ăn cơm trưa, vừa lúc tôi ở Hương Đình nên liền đóng gói vài món qua đây.”

Hoàng Quế Phân nghe thấy giọng nói này, ánh mắt chợt lóe lên.

Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu chào Hoàng Quế Phân, đưa cặp lồng đựng cơm cho Chu Tuyển: “Tình trạng của ông nội anh có tốt không?”

Chu Tuyển nhận cặp lồng cơm để qua một bên: “Tạm thời ổn định.”

“Vậy là tốt rồi,“ Mạnh Sơ Vũ áy náy cúi đầu, “Tôi...”

Chu Tuyển nhìn đỉnh đầu cúi thấp của cô, nhẹ nhàng “chậc” một tiếng: “Mới vừa nghe được cái gì rồi?”

Hoàng Quế Phân cũng phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Cô bé à, cháu đừng hiểu lầm nhé, bà không có ý trách cháu đâu!”

“Không sao, để cháu nói với cô ấy,“ Chu Tuyễn vỗ vỗ lưng Hoàng Quế Phân, “Sắp đến giờ thăm bệnh rồi, bà vào xem ông trước đi.”

Hoàng Quế Phân gật gật đầu, lại nghĩ đến chuyện gì, “Aida lúc này cũng chỉ có thể hai người vào, nếu không thì bà không chiếm phần của cháu nữa, để cô bé cùng cháu vào thăm nhé? Ông nội cháu mấy hôm trước cứ nhắc mãi, nói cháu lần sau về có dẫn bạn theo không, nghe nói cháu yêu đương, ông ấy vui khỏi phải nói...”

“...”

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, thắc mắc trừng mắt nhìn.

Chu Tuyển liếc mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ, ngoài miệng đáp lời Hoàng Quế Phân: “Bà nội, lần sau nhé.”

Nghe lời nói mơ hồ này của Chu Tuyển, lại nhìn ánh mắt có ý ám chỉ này của anh, chần chừ một lúc, không phá sân khấu của anh, ậm ờ nói theo: “Vâng ạ, hôm nay cháu quả thật không chuẩn bị gì...”

“Cũng đúng, là bà nội vội vàng quá rồi, vậy lần tới, lần tới...”

Hoàng Quế Phân cứ nhắc lần sau mãi, ánh mắt nhìn thẳng về phía phòng bệnh.

Mạnh Sơ Vũ nhìn ra nỗi lo lắng từ trong ánh mắt của bà.

Ông nội Chu Tuyển còn đang trong thời gian quan sát, ai biết có “lần sau” hay không.

Dù sao trước kia Mạnh Sơ Vũ cũng nói “lần sau”, kết quả thì không gặp được người bà đã qua đời vì bệnh của mình lần cuối.

Nhớ lại những lời nghe được vừa nãy ở góc tường, trong lòng Mạnh Sơ Vũ càng buồn, rối rắm một chút, quyết tâm nhìn Chu Tuyển nói: “Nếu không thì __ hôm nay cũng được chứ ạ?”

*

Đợi đổi xong quần áo thăm bệnh, Mạnh Sơ Vũ cũng chưa phục hồi lại tinh thần: chẳng qua là đến bệnh viện đưa cơm một chuyết, một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ như cô tại sao lại nhảy qua nhiều bước trung gian thế này, trực tiếp gặp người nhà “bạn trai” rồi.

Khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, trong lòng Mạnh Sơ Vũ đột nhiên nổi trống thoái lui, nhớ đến nhà họ Chu là gia đình thế nào.

Đại khái cũng được xem là gia đình giàu có nhỉ, quyết định mềm lòng trong nhất thời này của cô có phải cũng quá qua loa rồi không.

Chu Tuyển như là nhìn thấy sự do dự của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Không phải ông nội trong nhà tôi, tùy ý nói đôi câu là được.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, nhớ đến cách ăn mặc của Hoàng Quế Phân, quả thật không giống bộ dáng đại phú đại quý (5)

(5): người rất giàu có và cao quý

Khó trách Chu Tuyển thừa nhận bạn gái cũng qua loa thế này.

Cô thở phào một hơi, ngửa đầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy tôi, hoặc là anh, có cần làm động tác gì không? Nếu không thì có chút giả.”

“Ví dụ?” Chu Tuyển cúi đầu nhìn cô.

“Quên đi, mặc đồ thăm bệnh thế này cũng không tiện.”

Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ cả buổi cũng không ra một cái kịch bản nào hay, đi theo Chu Tuyển vào trong.

Thấy Chu Tuyển đi đến bên giường bệnh, cúi người: “Ông nội, buổi chiều hôm nay tinh thần thế nào?”

Ông cụ trên giường bệnh gắn máy thở không thể nói chuyện, gầy yếu gật gật đầu, lộ ra ý cười, có lẽ biểu đạt là tốt.

“Bác sĩ nói, ông chỉ cần kiên trì qua một ngày nữa, chúng ta có thể đến phòng bệnh thường tiện nghi hơn”

Mạnh Sơ Vũ đứng ở phía sau nhìn Chu Tuyển, có hơi thất thần.

Chu Tuyển này và Chu Tuyển và cô quen cũng quá không giống rồi.

“Ông xem, cháu dẫn ai đến thăm ông này.” Chu Tuyển nhìn về phía sau,

Mạnh Sơ Vũ còn đang sững sờ, đợi Chu Tuyển vẫy vẫy tay với cô mới bước lên: “Chào ông nội ạ, cháu là...bạn của Chu Tuyển ạ.”

Chu Tuyển nhìn cô có chút không vừa ý, nói thêm mấy chữ bị mắc kẹt trong miệng cô: “Là bạn gái ạ.”

*

Thời gian thăm bệnh cũng không quá dài, quá trình này cũng không dày vò như Mạnh Sơ Vũ tưởng tượng.

Dù sao ông cụ không thể nói chuyện, cả quá trình vẫn là Chu Tuyển nói, cô thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu, lại cười thêm một cái, tận tới lúc y tá vào thúc giục người nhà ra ngoài.

Chào hỏi ông nội Chu Tuyển, lại nói “Hôm khác lại đến” xong, Mạnh SƠ Vũ cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, thay đồ thăm bệnh ra.

Vừa ra bên ngoài hành lang, thì thấy Hoàng Quế Phân đứng dậy đón: “Ông nội cháu thế nào?”

Chu Tuyển gật gật đầu: “Bà yên tâm, có tinh thần hơn so với hôm qua.”

Hoàng Quế Phân thở phào một hơi, nhìn về phía Mạnh Sơ Vũ bên cạnh Chu Tuyển: “Cô bé, vất vả cho cháu rồi.”

Mạnh Sơ Vũ xua xua tay: “Này có gì vất vả đâu ạ, ông nột thấy cháu đến rất vui, may mà cháu đã vào.”

Hoàng Quế Phân cười rộ lên: “Cháu đi vào bà mới nhớ, tiểu Tuyển tại sao còn chưa giới thiệu tên của cháu.”

Thế cũng đúng, bạn gái là giả, tiểu Tuyển nào có chú ý nhiều đến vậy.

Mạnh Sơ Vũ vừa muốn mở miệng tự giới thiệu, Chu Tuyển đã nói trước: “Mạnh Sơ Vũ.”

“Đúng ạ,“ Mạnh Sơ Vũ bổ sung, “Mạnh trong Khổng Mạnh, Sơ Vũ trong “Tạc dạ vũ sơ phong sậu” (6) ạ.”

(6) Trích trong “Như mộng lệnh kỳ 2” – Lý Thanh Chiếu, nghĩa là Đêm qua mưa rơi lất phất, gió lớn nổi lên.

“Người thật xinh đẹp, tên cũng thật là hay.” Hoàng Quế Phân cười tủm tỉm nhìn Mạnh Sơ Vũ, lại nghĩ đến điều gì, “Thăm xong thì cũng yên tâm rồi, tiểu Mạnh, cháu mau đưa tiểu Tuyển đi ăn gì đi, sắp đến giờ cơm tối rồi, nó còn chưa ăn cơm trưa đâu.”

“Vâng ạ.”

Đúng thật là bạn gái giả, tiểu Mạnh cũng không để tâm đến thế.

Mạnh Sơ Vũ vội vàng chạy đến bên cạnh ghế nghỉ, xác cặp lồng cơm lên hỏi Chu Tuyển: “Xuống dưới lầu tìm chỗ ăn nhé?”

Chu Tuyển gật gật đầu.

Mạnh Sơ Vũ chào tạm biệt Hoàng Quế Phân, cùng Chu Tuyển đi về phía khác của hành lang, đi được mấy bước. cảm thấy ánh mắt của Hoàng Quế Phân còn dõi theo ở phía sau, lại nhìn khoảng cách hơn một mét giữa cô và Chu Tuyển, thấy thế nào cũng giả giả, liền đi sát về phía anh.

Không nghĩ tới tay phải cầm cặp lồng cơm cọ vào chân Chu Tuyển.

Chu Tuyển rũ mắt nhìn, dùng tay phải lấy vật nặng từ trong tay cô.

Mạnh Sơ Vũ đang suy nghĩ đúng thế, cứ như vậy còn giống bộ dáng của bạn trai thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Cô cúi đầu, mắt thấy tay trái Chu Tuyển từ cổ tay cô chậm rãi trượt xuống, năm ngón tay từ từ lồng vào khe hở của ngón tay cô, nắm lấy bàn tay phải của cô.

Hành lang thật dài trong nháy mắt rơi vào yên lặng, một phút trôi qua, lại giống như có pháo hoa bay lên trời, đùng đùng nổ vang.

Đôi châm mềm nhũn kéo được vài bước, cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tuyển.

Chu Tuyển mặt không đổi sắc liếc nhìn lại, như đang nghi hoặc: Không phải cô nói cần có động tác gì à?

Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, phối hợp đan ngón tay vào nhau.

Mới vừa nhìn lại về phía trước, bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng mặc áo blouse quen thuộc đi qua chỗ ngoặt.

Trong phút chốc người đối diện dừng chân, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển cũng dừng lại theo.

Ngày đó đề nghị “Chia tay” với Giản Thừa, Mạnh Sơ Vũ thật sự không ngờ, gặp lại được Giản Thừa chính là cảnh tượng thế này.

Mắt thấy tầm mắt Giản Thừa rơi xuống mười ngón tay đan vào nhau của hai người, Mạnh Sơ Vũ cuống quít buông lỏng tay.

Ngay sau đó lại bị Chu Tuyển nắm càng chặt hơn.

*

Suy nghĩ của tác giả:

Trước có sói, sau có hổ, tạm thời xem các ngươi sống thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.