Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 41: Chương 41: Ấm áp




Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~~~

Phòng khách sạn phân tán mở ra, chơi đến thật sự quá muộn nên các bạn học cũng bắt đầu mệt nhọc, Chu Ức Chi cùng Viên Mai trở về phòng trước. Cô ở tầng 8 của khách sạn, Tiết Tích đưa họ đến cửa phòng, đưa một túi đồ ăn vặt cho Chu Ức Chi, nói với cô: “Đi ngủ sớm một chút, buổi tối đừng nghịch di động, thời gian tiệc đứng sáng mai là 7 giờ đến 9 giờ, không dậy được thì gửi tin nhắn cho anh.”

Chu Ức Chi nhận gói đồ ăn vặt, tâm huyết dâng trào hỏi: “Ngày mai muốn dậy sớm một chút lên xem mặt trời mọc hay không?”

Tiết Tích còn chưa nói gì, Viên Mai ngồi xổm trên mặt đất tìm sữa rửa mặt trước cười lên tiếng: “Mặt trời mọc? Ức Chi, cậu thức dậy trước đã rồi nói sau.”

“Dự báo thời tiết không chuẩn, ngày mai không nhất định có mặt trời mọc, khả năng lại có tuyết rơi, buổi tối rơi còn nhiều hơn.” Tiết Tích nói xong, đi vào lấy thảm lông dư ở tủ âm tường ra, ném một cái lên giường của ba cô gái, hỏi Chu Ức Chi: “Bên kia là giường của em?”

Chu Ức Chi đi qua, chỉ chỉ chỗ gần buồng vệ sinh kia.

Tiết Tích giũ mạnh thảm lông ra: “Trước nhiều thêm một cái đi, miễn cho cảm lạnh, buổi tối nóng lại xốc lên.”

Chu Ức Chi thấy Viên Mai vẫn luôn nhìn mình cùng anh, không hiểu sao có vài phần ngượng ngùng: “Được.”

Tiết Tích lại kiểm tra cửa sổ phòng của bọn họ một chút, bị Chu Ức Chi đẩy ra cửa. Thấy Chu Ức Chi có chút mệt rã rời, anh bảo tắm rửa sớm một chút rồi đi ngủ, chờ cô vào phòng đóng cửa lại, anh mới xoay người xuống lầu.

***

Chu Ức Chi rửa mặt xong, bò lên trên giường chơi di động một lát thì buồn ngủ liền ập đến, Viên Mai cùng một nữ sinh khác trở lại phòng đang cười nói chuyện bát quái, tất cả cô đều không nghe thấy, cũng không biết khi nào liền ngủ mất.

Anh nói không sai, buổi tối quả nhiên có chút lạnh, trước khi ngủ Chu Ức Chi còn nghe thấy gió lạnh gào thét ngoài cửa kính.

Sau đó đến nửa đêm, bắt đầu có một ít tuyết nhỏ bay lả tả mà cuốn lên.

Tuyết này càng lúc càng lớn, thậm chí có xu thế bao phủ cả tòa núi.

Chu Ức Chi nửa đêm có chút khát nước, nhấc nửa người lên sờ đến đầu giường có bình giữ ấm, hình như là Tiết Tích lưu lại, cô vặn bình giữ ấm ra, nước sôi bên trong quả nhiên có độ ấm vừa đủ.

Cô nhấp miệng nhỏ uống một ngụm, nhuận nhuận môi, mới lại lần nữa nằm xuống.

Không biết vì sao mà mí mắt phải Chu Ức Chi bỗng nhiên không ngọn nguồn mà nhảy vài cái.

Cô nhịn không được duỗi tay đè đè mắt phải, nhưng quá buồn ngủ nên không nghĩ nhiều liền ngủ mất.

***

Ngày hôm sau Chu Ức Chi là bị đánh thức, bên trong đang ngủ say nghe được bên ngoài phòng có người gõ cửa, có bạn học tiến vào nói chuyện, ngữ khí lộ ra nôn nóng cùng nghiêm túc, tiếp theo bên ngoài hành lang có thanh âm chạy động, còn có người vẫn luôn gọi điện thoại.

Cô vừa muốn nỗ lực mở mắt ra, Viên Mai liền đánh thức cô: “Ức Chi, mau đứng lên.”

Chu Ức Chi ngồi dậy, thấy trên mặt Viên Mai tràn đầy lo lắng, lập tức liền thanh tỉnh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Viên Mai nói: “Buổi sáng giáo viên bên đoàn trường liên hệ tài xế xe buýt, vốn dĩ ước định là chiều nay tới đón học sinh, nhưng không biết vì sao vẫn luôn không liên hệ được với bên kia. Tối hôm qua bắt đầu có tuyết lớn rơi, bên ngoài tích một tầng tuyết thật dày, xe khả năng ở trên đường trơn trượt nên có trục trặc.”

Chu Ức Chi mặc tốt quần áo, từ trên giường xuống, đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy bên ngoài tuyết rơi đến thật sự lớn.

Con đường xe chạy lên núi bị tuyết đọng bao trùm, có mấy cây bị đè cong nằm ngang ở trên mặt đường.

Loại thời tiết này, xe lên không được cũng là chuyện bình thường.

Viên Mai nói: “Lớp trưởng vừa mới lại đây thông báo, bảo chúng ta không cần nơi nơi chạy loạn, trước ở khách sạn.”

Một nữ sinh khác ở trong phòng hơi có chút sốt ruột: “Có thể đêm nay không xuống núi được phải không? Vậy thì ngày mai còn đi học thế nào?”

Viên Mai ghé vào trên giường chơi di động, cười nói: “Cùng lắm thì ngày mai tập thể trốn học.”

Chu Ức Chi nhìn tuyết bên ngoài một lát, kéo màn lên, đi toilet, cô thật ra không lo lắng vấn đề khi nào về nhà, chính là mí mắt vẫn luôn nhảy, làm trong lòng cô không hiểu sao có vài phần ẩn ẩn lo âu, loại cảm giác này lại không thể nói ra nguyên do.

Chu Ức Chi hồi tưởng lại đời trước lớp học cũng là tới nơi này tụ họp, tuy rằng cô không tới, nhưng là cô nhớ rõ cũng không xuất hiện dự báo thời tiết không chuẩn như vậy, cũng như chuyện tuyết lớn bỗng nhiên phủ kín núi. Thời gian một đời này không đồng nhất còn chưa tính, bỗng nhiên xuất hiện một chuyện không tốt lắm như vậy, khó tránh khỏi làm trong lòng cô như là đè ép một cục đá.

Nhưng cũng chính là tuyết lớn phủ kín núi, chờ tuyết tan thì tốt rồi, có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm thì ở trên núi nhiều thêm mấy ngày, khách sạn còn có suối nước nóng. Chu Ức Chi nghĩ như vậy, mày rất nhanh liền dãn ra.

Cô ngậm bàn chải đánh răng đi trở về phòng, từ dưới gối đầu lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Tiết Tích.

Nhưng chờ cô rửa mặt xong, anh vẫn chưa rep lại.

Chu Ức Chi quay đầu thấy nhóm Viên Mai đều đi thính phòng tiệc đứng phục vụ ăn cơm sáng, vì thế cũng cầm di động theo cùng xuống lầu. Qua một lát cô đều sắp ăn xong rồi, WeChat cũng chưa nhận được tin nhắn của Tiết Tích, Chu Ức Chi không khỏi đóng màn hình di động, giương mắt ở nhà hàng buffet tìm một lát, không tìm được.

Mí mắt phải Chu Ức Chi lại nhẹ nhàng nhảy nhảy.

Trở lại phòng khách sạn, cô gọi cho giáo viên bên đoàn trường mấy cuộc điện thoại, nhưng mà đường dây điện thoại bận, rõ ràng bên kia cũng rất bận.

Qua một lát Viên Mai vội vàng từ lớp trưởng bên kia trở về, đặt mông ngồi xuống đối diện cô, nói: “Tớ hỏi thăm qua, hình như là con đường xe chạy lên núi kia đã bị chặn, nhưng một con đường khác đã được thông rồi, vì thế tài xế từ bên kia lên núi, nhưng là trước đó tài xế không đi qua đường nhỏ đó, cho nên là rẽ nhầm, giáo viên bên đoàn trường mang theo mấy nam sinh lớp chúng ta đi đón người.”

Chu Ức Chi nghe vậy, nhất thời liền đứng lên, hỏi: “Đón người? Bọn họ đi bao lâu rồi?”

Viên Mai nhìn thần sắc trên mặt cô sửng sốt một chút, nói: “Lớp trưởng nói sáng sớm năm sáu giờ.”

Hiện tại đều đã hơn 10 giờ, còn chưa trở về. Chu Ức Chi cầm lòng không đậu bắt đầu mặc áo khoác đi ra ngoài: “Lớp trưởng có nói bọn họ đi con đường nào hay không?”

Viên Mai lập tức giữ chặt cô: “Ức Chi, cậu gấp cái gì, có thể có chuyện gì? Hơn nữa, đường trên núi không dễ đi, cậu chẳng lẽ còn muốn đi tìm anh cậu hả?”

Chu Ức Chi lúc này mới phản ứng lại, cô thế nhưng theo bản năng liền muốn đi tìm người.

Cô dừng lại bước chân, xoay người đè đè mí mắt phải của mình.

Đúng vậy, có thể xảy ra chuyện gì, anh chỉ là rời khách sạn mấy giờ không trở về mà thôi, cô lo lắng đến nỗi như vậy sao. Lại nói như thế nào anh cũng là đại nam sinh 1 mét 8 mấy, cùng giáo viên bên đoàn trường với đoàn người đi với nhau, khả năng cũng chính là trên núi tín hiệu không tốt lắm, một chốc không nhận được điện thoại của cô.

Nhưng không biết vì sao, từ buổi sáng vẫn luôn có loại dự cảm không tốt lắm.

Viên Mai thấy cô ở trên giường ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cậu cũng đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”

“Ừ.” Chu Ức Chi cười cười, nói: “Cảm ơn.”

Cô tùy tay mở TV ra, thất thần mà thay đổi mấy kênh, liền nhìn đến trên màn hình đang nói đến tin tức ở địa phương.

Trên màn hình giữa tuyết lớn trắng xoá, cô cùng Viên Mai đều nghe được thanh âm người chủ trì đang thông báo “Núi đất sạt lở đá lăn xuống”, màn ảnh cắt đến trên quốc lộ, xa xa có thể nhìn đến mấy chiếc xe bị đập lõm xuống, trong đó có hai chiếc là xe buýt màu trắng, chỉ là màn ảnh quá xa thấy không rõ kích cỡ.

Chu Ức Chi nhìn có người bị đập đến nát nhừ được nâng ra từ trong xe, trong đầu ngắn ngủi mà không load được hai giây.

Viên Mai cùng một nữ sinh khác nhìn chằm chằm màn hình TV, cũng sợ hãi: “Đây là chân núi chúng ta ở? Xe này không phải là tuyến xe của lớp chúng ta đi? Giáo viên bên đoàn trường bọn họ ——”

“Không không không, đừng miệng quạ đen.” Trong đầu Viên Mai loạn thành một đoàn, thanh âm đều có chút run: “Nơi nào sẽ khéo như vậy?”

Di động của cô ấy vang lên, cô ấy nắm di động nói với Chu Ức Chi: “Lớp trưởng gọi điện thoại tới, tớ đi ra ngoài nhận một chút.”

Thấy sắc mặt Chu Ức Chi trắng bệch, không hé răng, trong lòng cô ấy cũng thình thịch nhảy không ngừng, nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

Chu Ức Chi nhìn chằm chằm TV, nỗ lực phân biệt bảng số xe mấy chiếc xe kia, nhưng là bởi vì màn ảnh quá mơ hồ, còn có bông tuyết cùng nước mưa cọ rửa ở trên màn ảnh, rất khó thấy rõ ràng.

Tay chân cô một mảnh lạnh lẽo, toàn thân như là bị ấn vào trên nền tuyết.

Đích xác sẽ không có chuyện khéo như vậy, nhưng là, vạn nhất đâu —— Chu Ức Chi kinh hoàng không thôi, cô bỗng nhiên nhớ tới đời trước nhìn đến tin tức tuyết quá lớn làm cho đất núi sạt lở, nhưng khi đó bởi vì không có quan hệ gì với cô, thời gian trường học tụ họp mùa đông cũng vừa vặn xảy ra sau chuyện này, vì thế Chu Ức Chi căn bản không để ở trong lòng, mỗi ngày tùy tay mở TV ra tin tức nhiều như vậy, ai sẽ nhớ kỹ thời gian địa điểm chứ?

Chu Ức Chi cảm thấy chuyện mình sợ hãi nhất như là muốn xảy ra.

Cô vẫn luôn cảm thấy mình chưa làm qua chuyện tốt gì, sao sẽ may mắn mà có được cơ hội trọng sinh một đời, có thể đền bù tiếc nuối cùng hối hận đời trước, ôm người quý trọng nhất chứ? Nếu lần trọng sinh này chính là ngoài ý muốn, chỉ là trộm tới một đoạn thời gian thì sao?

Trong nháy mắt, cái loại bóng ma đời trước khi biết được anh chết vào tai nạn trên không này lại tới nữa.

Lý trí Chu Ức Chi bảo cô phải bảo trì bình tĩnh, chờ đợi tin tức, nhưng rất nhiều sự thật tới trong một cái nháy mắt kia, hoàn toàn không có biện pháp bảo trì lý trí.

Chờ cô phản ứng lại đây, tay chân cô đã phát run mà đi ra ngoài.

Viên Mai ở trên hành lang gọi điện thoại.

Còn chưa nói được hai câu, bả vai đã bị chụp một chút, cô ấy quay đầu lại, thấy sắc mặt Chu Ức Chi rất kém, cô ấy hoảng sợ.

Chu Ức Chi lấy điện thoại tới, hỏi lớp trưởng là Tiết Tích đi từ con đường nào xuống núi, hỏi xong liền trả điện thoại lại cho Viên Mai, xoay người chạy tới thang máy bên kia.

Viên Mai bước nhanh vài bước muốn cùng qua, nhưng cô lập tức liền biến mất ở hành lang.

Thang máy còn dừng lại ở lầu một, Chu Ức Chi điên cuồng mà ấn thang máy tầng lầu.

Thang máy cách một hồi lâu mới đi lên.

Chu Ức Chi lao xuống, đại sảnh khách sạn cũng có rất nhiều người đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, biểu tình đều mang theo nôn nóng, hiển nhiên cũng thấy được tin tức.

Chu Ức Chi đội mũ áo lông vũ mũ lên liền lao ra khách sạn, một chân sâu một chân nông mà đi tới giao lộ xuống núi. Tay chân cô lạnh lẽo, hoàn toàn không hề hay biết, huyệt thái dương thình thịch mà nhảy, chỉ cảm thấy không thể hô hấp.

Vạn nhất xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Vạn nhất trong khoảng thời gian này chỉ là cho cô kéo dài một chút thời gian nằm mơ làm sao bây giờ?

Chu Ức Chi dọc theo đường chạy nhanh xuống, té ngã một cái lại lập tức bò dậy.

Mũ bị thổi rớt, gió lạnh tiến vào tựa như dao nhỏ nhưng cô không phát hiện.

Cô cũng không biết đi mất bao lâu, khả năng chỉ có vài phút đổ lại, bởi vì không đi xa, nhưng cô xem ra vài phút này cũng quá dài lâu, như là qua đã lâu.

Dấu chân phía trước bị cô bước lên, giày đã sớm dính nước đá.

Cô bỗng nhiên nghe được phía trước có tiếng người nói.

Cô không khỏi nheo lại đôi mắt nhìn về phía trước mặt, bởi vì ánh mặt trời quá mờ, bầu trời có tuyết rơi, xem không rõ lắm, Chu Ức Chi mở đèn pin di động ra, chiếu qua bên kia.

Đoàn người bên kia cũng cầm đèn pin, ánh sáng dừng ở trên người cô.

Chu Ức Chi gì cũng không thấy rõ, mắt bị đèn chiếu tới, không khỏi giơ tay chắn một chút.

Tiếp theo có thân ảnh bỗng nhiên chạy vội lại chỗ cô, thân ảnh ấy rất quen thuộc, Chu Ức Chi giương mắt nhìn lên, thấy Tiết Tích cầm đèn pin, từ trong tuyết lớn bay lả tả sải bước đi tới.

Chỉ chốc lát sau anh liền đi tới bên người cô, như là có chút ngạc nhiên: “Ức Chi, sao em chạy ra?”

Chu Ức Chi không có cách nào giải thích.

Cô bắt lấy cánh tay Tiết Tích, nước mắt bỗng nhiên liền không báo trước mà chảy xuống.

“Làm sao vậy?” Thanh âm Tiết Tích bỗng nhiên liền nghẹn lại, anh không rảnh lo phía sau có giáo viên cùng cùng bạn học trong lớp, lập tức ôm cô vào trong lòng ngực, cũng gỡ khăn trên cổ xuống, đeo ở trên cổ cô: “Đi ra ngoài cũng không mang khăn quàng cổ.”

Chu Ức Chi chôn mặt ở trong lòng ngực anh, lúc này mới nhợt nhạt mà hít một hơi, cảm giác có thể hô hấp.

Tiết Tích nắm tay cô chà xát: “Tay em quá lạnh.”

“Em chính là, quá lo lắng, em…… Thấy được tin tức……” Chu Ức Chi bỗng nhiên nghẹn ngào, cô vô dụng mà lau nước mắt, nghẹn ngào đến nói chuyện đều như là bị đổ vỡ: “Em sợ trọng sinh là giả, một giấc ngủ dậy anh liền không có.”

Sau rất nhiều lần Chu Ức Chi hồi tưởng lại, đều cảm thấy cô hôm nay thật mất mặt, rất không bình tĩnh, không cần phải đi tìm người. Nhưng trên thực tế rất nhiều lúc chuyện phát sinh ở trên người quan trọng nhất của mình, căn bản vô pháp bảo trì bình tĩnh. Thân thể đã thay thế cô làm ra phản ứng.

Cô cũng là ở ngay lúc này ý thức được, nếu thật sự chỉ có dục vọng chiếm hữu với người trước mặt này, sao cô sẽ sợ hãi giống như mất đi toàn bộ thế giới chứ.

Tiết Tích cũng ý thức được điểm này.

Anh ý thức được, Chu Ức Chi nói thích anh, khả năng thật là thật sự.

Có lẽ ngay từ đầu là xuất phát từ áy náy, xuất phát từ không cam lòng, xuất phát từ tâm tình muốn bắt lấy một cây gỗ di động mà thôi, nhưng là những cái đó đều đã không quan trọng, cô có thể là thật sự sinh ra cảm tình chân chính với anh.

Hô hấp Tiết Tích có chút dồn dập.

Anh đội mũ áo lông vũ của Chu Ức Chi lên giúp cô, càng thêm dùng sức mà ôm lấy cô, ở bên tai cô nói: “Sẽ không, em ở đâu anh liền ở đó.”

Trong lòng anh có điên cuồng vui sướng, nhưng một cái chớp mắt này, càng có rất nhiều đau lòng đối với người trong lòng ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.