Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 42: Chương 42: Viên mãn




Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~

Đi phía sau Tiết Tích chính là mấy nam sinh trong lớp, còn có giáo viên bên đoàn trường, bọn họ cầm đèn pin đi tới, nhìn đến nước mắt trên mặt Chu Ức Chi, đều sợ ngây người. Chu Ức Chi ngày thường lạnh như băng không có phản ứng gì, cư nhiên cũng sẽ lo lắng thành như vậy.

Giáo viên bên đoàn trường trước tiên cười giải thích nói: “Bạn học Chu yên tâm đi, có thầy cô ở đây, làm sao có thể để học sinh các em xảy ra chuyện gì được?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng giáo viên bên đoàn trường cùng mấy nam sinh khác đều còn sợ hãi, bọn họ không đi con đường kia, tài xế cũng liên hệ được, cũng vừa vặn không trải qua con đường kia, chờ đoàn người về lại trên đỉnh núi, liền nghe nói bên kia xảy ra chuyện. Bọn họ cũng coi như là cũng đủ may mắn, không có đụng phải.

“Những bạn học khác đâu? Không có bạn học khác chạy ra đi?” Giáo viên bên đoàn trường hỏi.

Chu Ức Chi vội vàng lau nước mắt: “Đều ở khách sạn ạ.”

Cô hít vào một hơi, sự dữ dội ở trong lòng chậm rãi vững vàng xuống dưới, phát hiện mặt khóc đang bị người ta nhìn, lập tức cảm thấy xấu hổ.

Một nam sinh cười nói: “Có người lo lắng thật tốt, nhìn chúng ta cũng không có người tiếp.”

Tiết Tích giơ tay lau khóe mắt cho Chu Ức Chi, kéo cô đến phía sau, ngăn trở tầm mắt giáo viên bên đoàn trường cùng mấy nam sinh khác: “Đi thôi, nhanh chóng trở về, người trong khách sạn khẳng định cũng đang suốt ruột chờ đợi.”

Giáo viên bên đoàn trường vẫy vẫy tay, nói: “Được, đi đi.”

Tiết Tích chờ bọn họ đi lên trên núi được một đoạn ngắn mới ngồi xổm xuống, vuỗi một chút bùn đất cùng tuyết ở đầu gối Chu Ức Chi, thấp giọng hỏi: “Lúc đi té ngã sao?”

Chu Ức Chi cảm thấy rất mất mặt, nhỏ giọng oán giận nói: “Anh trước khi xuống núi sao lại không gửi tin nhắn cho em, điện thoại anh lại gọi không được.”

“Anh sai rồi.” Tiết Tích ngửa đầu nhìn cô, trong mắt lại mang theo ý cười, ý cười này thoả mãn mà ấm áp, sắp đem người hòa tan: “Anh cõng em, được không?”

Chu Ức Chi nói: “Cũng không cần cõng, té ngã trên nền tuyết lại không đau.”

Tiết Tích đã ở trước người cô quay người đi, ý bảo cô đi lên: “Nhưng anh muốn cõng.”

Chu Ức Chi trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra nên nói cái gì, chỉ là khóe miệng vô ý thức cong lên, cô nhịn cười, ghé vào trên lưng Tiết Tích, giả bộ thập phần miễn cưỡng: “Vậy thì tùy anh đi.”

Kỳ thật chân cũng quả thực có chút yếu, tất cả sức lực giống như ở lúc lao ra lấy hết.

Giáo viên bên đoàn trường xoay đầu lại, như là muốn thúc giục hai người nhanh lên, nhưng nhìn thấy Tiết Tích cõng Chu Ức Chi lên, lập tức liền cho rằng chân Chu Ức Chi bị thương, vì thế không thúc giục nữa, ngược lại quan tâm hỏi: “Chu Ức Chi không có việc gì chứ?”

Chu Ức Chi nhanh chóng lắc đầu, cất cao giọng nói: “Thưa thầy, em không có việc gì ạ!”

Tiết Tích theo sau nhưng cách người phía trước không xa không gần.

Chu Ức Chi ghé vào trên lưng anh, ôm cổ anh, cảm giác phá lệ kiên định, máu rốt cuộc cũng về tới tứ chi.

Cô kéo khăn quàng cổ trên cổ xuống dưới một chút, vây quanh cổ Tiết Tích: “Anh ơi, anh có lạnh hay không?”

Tiết Tích nhìn đường phía trước, tuyết lớn mênh mang một mảnh, anh đi rất ổn, trong mắt không tự giác mang lên một chút ôn nhu: “Đừng động, anh ngược lại rất nóng, em cuốn lấy tay em đi, đừng để bị đông lạnh.”

Chu Ức Chi quả nhiên thấy bên mái Tiết Tích có một ít mồ hôi, có thể là lên núi xuống núi hao phí thể lực. Cô thu khăn quàng cổ lại, tay lạnh lẽo vói vào cổ áo lông của Tiết Tích.

Chỗ xương quai xanh của Tiết Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị tay lạnh lẽo chạm vào, thiếu chút nữa thì té ngã.

Bên tai anh bỗng nhiên đỏ.

“Tay quá lạnh.” Chu Ức Chi ghé vào trên lưng anh nói: “Có phải khiến anh lạnh hay không, em lấy ra nha.”

Tiết Tích lấy lại bình tĩnh mới nói: “Không có việc gì, em tiếp tục để yên đấy đi.”

Chu Ức Chi cười một chút, vẫn rụt tay về.

Tiết Tích cúi đầu nhìn tay cô, đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng hai người cũng không mang găng tay, anh giương mắt nhìn mấy nam sinh đi trước mặt, con trai rốt cuộc kháng đông lạnh, lúc đi ra cũng không nghĩ mang găng tay, cũng không có biện pháp giúp cô mượn một đôi. Vì thế anh bước nhanh hơn, nghĩ nhanh lên về khách sạn, lại nói với Chu Ức Chi: “Nếu không em vẫn là để yên trong quần áo của anh đi, anh không sợ lạnh.”

“Anh chơi lưu manh.” Chu Ức Chi ở bên tai anh cười mắng.

Trước kia loại lời nói này Tiết Tích thật là nói không nên lời với Chu Ức Chi, nhưng là hiện tại, cô thích anh, anh chỉ suy nghĩ một chút liền giống như đi ở trên đám mây.

Hiện tại mặc kệ Chu Ức Chi làm cái gì, mặc kệ nói cái gì, khóe miệng Tiết Tích giơ lên đều không thể thu lại.

Anh cười một chút, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Chu Ức Chi nói: “Vẫn là để em xuống dưới đi, em cũng đau lòng anh.”

Bước chân Tiết Tích tạm dừng một chút.

Chu Ức Chi cho rằng anh muốn thả cô xuống, ai ngờ anh nâng đùi cô càng chặt, không phân trần mà đặt tay cô vào chỗ cổ ấm của anh.

Chu Ức Chi giãy giụa không được, đành phải chôn đầu lại trên vai Tiết Tích.

Cô nghe được tiếng tim Tiết Tích đập, tuy rằng anh gì cũng chưa nói, nhưng tiếng tim đập của anh nói lên hết thảy.

Qua một lát thanh âm Tiết Tích có chút khàn: “Mặc dù về sau em đổi ý, anh cũng không cho.”

Chu Ức Chi mỉm cười nhìn anh, thế nhưng có điểm tâm viên ý mãn: “Vậy anh sẽ như thế nào?”

Tiết Tích nói: “Bắt trở về, nhốt lại.”

Chu Ức Chi cảm thụ được thanh âm của anh chấn động, lý trí đều có điểm báo hỏng, nhịn không được ôm cổ anh, hôn gương mặt của anh một cái, nhẹ giọng hứa hẹn nói: “Em sẽ không hối hận.”

Tiết Tích cõng Chu Ức Chi đi ở trong gió tuyết, đi không chậm, trời giá rét rất lạnh, nhưng hai người lại đều sinh ra một loại hy vọng con đường này không có điểm cuối.

Nhưng Tiết Tích nhìn Chu Ức Chi ở bên tai anh thở ra sương trắng, Chu Ức Chi cảm thụ được nhiệt độ cơ thể trên người Tiết Tích, hai người lại đồng thời nghĩ, toàn bộ đường đi xong rồi cũng không sao, về sau còn có rất nhiều năm tháng.

Chu Ức Chi nghĩ nghĩ lại nhịn không được cười rộ lên, dùng sức ôm lấy Tiết Tích.

Tiết Tích biết cô đang cười cái gì, không nói chuyện, nhưng ý cười đáy mắt cũng che dấu không được.

Đại khái đây là một ngày mà anh vui vẻ nhất.

Còn chưa trở lại khách sạn, đoàn người liền nhìn thấy cửa khách sạn một đống lớn bạn học đang đợi, đều là thấy được tin tức bị dọa sợ.

May mắn không có việc gì, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Viên Mai lại đây, dùng ly pha lê rót nước ấm cho Chu Ức Chi, nói: “Bình tĩnh tinh thần trước đã.”

“Cảm ơn.” Chu Ức Chi tiếp nhận tới, ấm ấm tay.

Người trong lớp lại chạy nhanh đi đại sảnh bên kia xem tin tức, tuy rằng bạn học trong lớp đều không có việc gì, nhưng là xem tình huống này, tuyết lớn bao phủ cả núi, ít nhất phải ở lại khách sạn đến hai ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.