Edit: Thanh Thanh
~~~Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai~~~
===========
Một người đối xử tốt với một người khác, có thể tốt tới trình độ nào? Một người có thể dễ dàng tha thứ cho một người khác, thật sự có thể không có hạn cuối sao?
Cho dù cô nuông chiều tùy hứng, ích kỷ xấu xí, kiêu ngạo vô tri, sống giống như bình hoa trừ bỏ mặt ra liền không được chút nào cả?
Chu Ức Chi trước nay đều không tin trên thế giới có tình cảm thuần túy lại tốt đẹp như vậy tồn tại.
Cho dù tồn tại, sao có thể rơi xuống trên người mình - loại ích kỷ máu lạnh với nhân thân được chứ?
Mười lăm tuổi đến 22 tuổi, cô vẫn luôn thực chán ghét anh trai Tiết Tích.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cha cô là thương nhân, mẹ là người giới nghệ sĩ, hàng năm bận rộn công việc không trở về nhà, cuộc hôn nhân này bắt đầu từ liên hôn gia tộc, ở trong giới hạn sụp đổ miễn cưỡng kéo dài hơi tàn đi tiếp.
Trong nhà hàng năm lạnh như băng, cha mẹ trừ bỏ đưa tiền ra, không để ý tới cô lắm.
Chu Ức Chi dùng tất cả thủ đoạn trong người cũng không làm cho cha mẹ chú ý đến mình.
Cha mẹ lại không hỏi qua cô một tiếng, trực tiếp giúp đỡ thiếu niên kia đem về nhà, để cô gọi anh là “Anh trai“.
Chu Ức Chi nhớ rõ ngày đó cô cầm giải nhất cuộc thi khoa học tự nhiên của tỉnh cho cao nhất [2], trời ngày mùa thu, đột nhiên mây đen giăng đầy, mưa to tầm tã, khi cô biết được cha mẹ cách nửa năm sắp trở về, che giấu nỗi nhớ mong đợi, làm bộ dường như không có việc gì mà đem cúp đặt ở trên bàn trà trong phòng khách.
[2] cao nhất: tương đương với lớp 10 bên mình
Cô thậm chí luyện tập đến lòng bàn tay có vết chai, chuẩn bị tốt một khúc dương cầm khó khăn cực lớn.
Nhưng ngày hôm ấy cha mẹ lại không trở về.
Quản gia dẫn thiếu niên cả người ướt dầm dề tiến vào, thiếu niên kia có đôi mắt xinh đẹp kinh người, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, mặc đồng phục cũ giặt đến trắng bệch nhìn không ra màu sắc, trên chân là đôi giày thể thao cũ, nước bùn bắn lên, có vẻ có chút chật vật.
Tóc ngắn đen nhánh của anh ướt đẫm dán ở thái dương, sắc môi cùng da thịt đều có chút tái nhợt, cả người ướt đến giống như con gà rớt vào nồi canh.
Anh rõ ràng hẳn là co quắp.
Chính là anh ngước mắt nhìn Chu Ức Chi ở trên cầu thang, lại nhấp môi, sống lưng đĩnh bạt, mặt không biểu tình, cũng nhìn không ra ý kinh diễm.
Cha mẹ dùng bưu kiện gửi tới một tin thật dài, thiếu niên bọn họ giúp đỡ tên là “Tiết Tích”, thập phần ưu tú, không lâu trước đây cầm giải đặc biệt thi đua cả nước, trước đó được viện nghiên cứu nhìn trúng, hiện tại tạm ở nhà, để Chu Ức Chi lúc học tập có chỗ nào không hiểu thì đến thỉnh giáo anh.
Chu Ức Chi đem tin lăn qua lộn lại mà xem, nhưng không tìm được một câu nào có quan hệ với mình.
Dư lại phụ kiện tất cả đều là một ít tư liệu của Tiết Tích, để quản gia đi giúp anh xử lý thủ tục chuyển trường.
Cô buồn không lên tiếng mà đem cúp toàn tỉnh ở trên bàn trà đi, ném vào trong ngăn kéo khóa lại, chỉ cảm thấy mới vừa rồi mình tò mò cùng hứng thú với thiếu niên kia bị tạt một chậu nước lạnh, bị giội đến tắt lửa.
Đối chọi gay gắt càng ngày càng nghiêm trọng.
Chu Ức Chi khi niên thiếu ít trải nghiệm, lại không có cảm giác an toàn, vì đem anh trai quá mức ưu tú đuổi ra khỏi nhà, đối xử lạnh nhạt mở miệng trào phúng, khi toàn thành phố mưa to để tài xế dừng xe trên đường ném anh xuống hại anh sốt cao, thậm chí vu khống anh trộm đồ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cô giương nanh múa vuốt mấy năm, thiếu niên dáng người ngày càng cao lớn bước chân vẫn là bước không nhanh không chậm, lấy một đôi mắt không có độ ấm nhìn cô, đi theo phía sau cô về nhà.
Tất cả nắm đấm mà Chu Ức Chi đấm ra phảng phất đều đấm vào bông, không có chút đáp lại nào.
......
Nhưng theo tuổi tác lớn dần, khí thế kiêu ngạo của cô giảm đi. Thiếu niên đeo đôi giày cũ nát, tựa như con chó nhỏ ngày mưa đi lạc kia cũng ở phía sau cô thoát thai hoán cốt, anh lớn lên thành thục, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, trở thành nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ.
Chu Ức Chi nhằm vào Tiết Tích rốt cuộc nhằm vào mệt mỏi, rốt cuộc tâm không phục khẩu không phục mà thừa nhận, anh trai đích xác quá mức ưu tú, chính mình phải rất cố sức mới có thể đuổi kịp bước chân của anh.
Năm hai mươi tuổi ấy, Chu Ức Chi đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, tìm cha mẹ xin một khoản tiền, lên kế hoạch xuất ngoại, cách Tiết Tích thật xa.
Nhưng mà không nghĩ tới lại không thành, cô lại bị tai nạn xe cộ, hai mắt bị mù ba tháng.
Nhân sinh như diễn, nhân sinh kiêu ngạo của Chu Ức Chi lập tức ngã vào đáy cốc.
Cũng may quản gia giúp cô tìm được người quyên tặng.
Cô năn nỉ người nọ mau chóng tiến hành giải phẫu, người nọ sau một lát trầm mặc, đáp ứng.
Cô nghĩ, người nọ nhất định cực kỳ thiếu tiền, nếu không ai nguyện ý cả đời đều lâm vào trong bóng tối.
Chu Ức Chi dị thường cảm kích, để quản gia đem tất cả tài sản trên danh nghĩa của mình đều tặng cho người nọ.
Quản gia lại nói người nọ hiến cho không, không nhận tài sản, cũng cự tuyệt thỉnh cầu cô đưa ra là thấy mặt người ấy, tuy rằng trong lòng cô có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
......
Sau khi được nhìn thấy lại ánh sáng, nhân sinh của Chu Ức Chi như là xoay cái cong, anh trai làm người ghét kia tan học về nhà phải theo sau lưng cô rốt cuộc không xuất hiện nữa.
Cô chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng, từ chỗ cha mẹ biết anh trai xuất ngoại đào tạo sâu, khả năng mười mấy năm sau đều sẽ không trở về, cô càng là một thân nhẹ nhàng.
Không có “Người mặt lạnh” quản thúc, Chu Ức Chi giống như chim nhỏ thoát khỏi trói buộc của nhà giam, tiêu sái mấy năm.
Bởi vậy khi phương xa truyền đến tin tức của Tiết Tích, Chu Ức Chi sửng sốt một chút.
Ngày đó, cô từ chỗ đối thủ sinh ý của cha biết được một tin trọng yếu, đó là một phần thư ý nguyện hiến mắt.
Người được tặng là cô.
Mà người quyên tặng.
Tầm mắt cô chậm rãi rơi xuống góc phải ký tên ở bên dưới, cái tên quen thuộc đến làm cô trong nháy mắt kinh ngạc cho rằng về tới ngày mùa hè cao trung [3], cô chép bài tập của Tiết Tích, không cẩn thận đem tên của anh chép vào.
[3] cao trung: tương đương với THPT bên mình.
Ký tên là Tiết Tích.
Xương ngón tay Chu Ức Chi trắng bệch, như lâm vào mộng lớn, lo sợ không yên không biết phải làm sao.
Sao có thể là anh? Sao có thể là anh được chứ?
Cô lập tức đem thư hiến cho đưa đi giám định thật giả.
Một cái chớp mắt kia cô thế nhưng bị sự ti tiện của mình khiếp sợ rồi ——người quyên tặng là ai cũng được, chính là không thể là anh, cô sợ hãi mình khi niên thiếu không kiêng nể gì làm hết thảy, đều bị đắp lên con dấu sai lầm.
......
Hết thảy đều đã không có cách nào cứu vãn, khi truyền đến tin tức Tiết Tích, Tiết Tích đã tai nạn trên không mà qua đời rồi.
Chu Ức Chi lần đầu tiên đi tra chuyện năm đó.
Ngược dòng đến mười mấy năm trước, năm năm tuổi ấy, cô từng bị bắt cóc. Bọn bắt cóc yêu cầu không chỉ là ngàn vạn tiền chuộc, còn có không thể báo cảnh sát, cha hoặc mẹ tự mình đem tiền chuộc tới.
Ngàn vạn tiền chuộc đối với Chu Độ cùng với Khương Ý Dung hai người họ mà nói không tính là gì cả, chỉ là vấn đề ai mạo hiểm đi này, hai người đã xảy ra tranh cãi. Gia sản của hai người đều quá trăm triệu, phân không ra ai cao ai thấp, ai cũng không muốn đi. Hai người cũng đều thường xuyên xuất hiện ở trên tin tức kinh tế tài chính cùng tin tức giải trí, gương mặt họ bọn bắt cóc biết rõ, mượn người giống họ đi thay là không được.
Vì thế rất đơn giản, báo cảnh sát.
Bọn bắt cóc nghe được âm thanh còi cảnh sát gào thét mà đến, nhân cách phản xã hội bị chọc giận, hung thần ác sát mà đem vài người chất vào túi vải bố, ném vào cốp xe, dời địa điểm, tiền này bọn chúng cũng không cần nữa, quyết định giết con tin, đồng quy vu tận.
Bị nhốt ở cốp xe xóc nảy một đường.
Chu Ức Chi cuộn tròn thân mình cạnh một cậu nhóc sắc mặt trắng bệch bị mảnh sắt của xe cắt phải bắp chân, chảy rất nhiều máu.
Chu Ức Chi sợ hãi cảm giác máu đặc sệt lây dính đến trên người mình, trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động mà cởi khăn quàng cổ trên cổ mình xuống cùng với kẹp tóc, thử dựa theo phương pháp mà khi Học Tiền Ban [4] đã được hướng dẫn, giúp cậu nhóc băng bó.
[4]Học Tiền Ban: Lớp học trước khi vào Tiểu Học của học sinh Trung Quốc, chỉ học tầm mấy tháng, được dạy qua một cách đơn giản, sau đó sẽ được lên lớp 1.
Sợ chọc giận bọn bắt cóc, không có một đứa nhỏ nào dám phát ra âm thanh.
Chu Ức Chi cùng cậu nhóc bên người cũng thế, cố nén kinh hoảng sợ hãi, lặng yên không một tiếng động mà hoàn thành băng bó.
Đào tẩu là lúc thừa dịp bọn bắt cóc đi tiểu.
Đứa bé lớn tuổi nhất chạy ra cửa kho hàng, đem từng đứa bé không bị thương từ cốp xe xuống, Chu Ức Chi cũng xuống xe, đến phiên một cậu nhóc cuối cùng hơi thở thoi thóp cẳng chân bị thương đều đứng dậy không nổi, tất cả mọi người do dự.
Có người nói, đừng động.
Cậu nhóc cẳng chân bị thương lớn lên thật xinh đẹp, mở to hai mắt nhìn bọn họ.
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân bọn bắt cóc, không rảnh để do dự, những đứa trẻ khác nhanh chóng đóng cửa sổ, hốt hoảng chạy trốn.
Chu Ức Chi kinh hoàng, sợ hãi vạn phần, xoay người nhảy vào bên trong xe, đóng cốp xe lại.
Đợi đến lúc bọn bắt cóc phẫn nộ mà đi bắt những đứa trẻ đào tẩu, cô mới nhảy xuống cốp xe, lúc này kho hàng đã chỉ còn cô cùng cậu nhóc kia.
Cô bắt lấy tay cậu nhóc kia.
Cậu nhóc cố nén đau nhức, hai người một đường chạy như điên.
Mấy năm sau Chu Ức Chi tuy rằng về tới nhà, nhưng vẫn gặp ác mộng, mơ thấy bộ mặt dữ tợn của bọn bắt cóc ngã vào vũng máu.
......
Đến lúc này Chu Ức Chi mới biết, cô năm tuổi, mười lăm tuổi, mười tám tuổi, hai mươi tuổi, thế nhưng tất cả đều là anh trai Tiết Tích.
Cô trằn trọc, hỏi chính mình, một người đối tốt với một người khác, có thể tốt tới trình độ nào? Một người có thể dễ dàng tha thứ cho một người khác, thật sự có thể không có hạn cuối sao?
Không tồn tại. Cô không tin.
Nhưng chân tướng của sự thật lại chói lọi bày ra ở trước mắt cô.
Cô những năm đó đối với anh trai ác liệt đến cực điểm, nhưng anh lại không chút do dự đem đôi mắt của mình cho cô.
......
Biết được chân tướng Chu Ức Chi sốt cao ba ngày ba đêm, khi tỉnh lại đầu óc mơ hồ, không suy nghĩ được gì, có chút dại ra, sờ soạng khóe mắt, phát hiện huyệt thái dương dính đầy nước mắt.
Trong lòng cô đau nhức, cho người đặt vé máy bay, quyết định đi nước ngoài nơi Tiết Tích bị tai nạn trên không, đi đưa một bó cúc non cho anh.
Chính là tới trước bia mộ của anh rồi, cô lại có thể nói cái gì đây.
Cô phải nói với Tiết Tích như thế nào, cô khi thiếu niên trăm phương nghìn kế đem anh đuổi ra khỏi cửa nhà, chỉ là bởi vì đố kỵ anh ưu tú.
Cô phải nói cho Tiết Tích như thế nào, chuyện lúc năm tuổi cô cơ hồ đã không nhớ rõ, cô giúp anh băng bó,l là bởi vì chán ghét máu không ngừng rơi xuống trên mắt cá chân của mình.
Cô lúc ấy ở lại, mang anh bị thương cùng nhau chạy, không phải bởi vì thiện lương không bỏ lại anh, mà là bởi vì nghe thấy tiếng bước chân bọn bắt cóc vội vàng trở về, hấp tấp đưa ra quyết định.
Sau lại cùng anh một đường đào tẩu, cũng chỉ là bởi vì một người sợ hãi trốn đi vào đêm khuya.
Cô không thể nói ra những lời xin lỗi này.
......
Chu Ức Chi thay một bộ váy đen, dùng kính râm che đi đôi mắt ngập nước mắt, bước lên hành trình đi dị quốc.
Chỉ là cô không nghĩ tới, tựa như mơ một giấc mộng thật dài, khi tỉnh lại ở trên xe hơi, cô thế nhưng về tới năm cô mười lăm tuổi.
~~~~~~~~~
Tất cả những thứ liên quan đến hệ thống giáo dục bên Trung Quốc tớ sẽ không thay đổi sang như hệ thống giáo dục bên mình, mà tớ sẽ giải thích ở ngay bên dưới. Dưới đây sẽ là sơ đồ của hệ thống của bên ấy và bên mình: