Edit: Thanh Thanh
~~~Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai~~~
=========
“Đang” dương cầm đột ngột phát ra một âm tiết ngắn ngủi.
Tất cả hình ảnh kịch liệt co rút lại, trèo đèo lội suối, lật qua năm tháng, lấy tốc độ cực nhanh lùi lại sâu vô cùng trong ngày thu mưa to này.
......
Thiếu nữ ghé vào trên dương cầm không biết khi nào ngủ đi thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, bỗng nhiên bị tiếng đàn đột ngột này làm bừng tỉnh.
Cô ngẩng đầu lên, trái tim phảng phất bị một bàn tay to nắm lấy, vẫn cứ còn sót đau nhức lại tê tâm liệt phế, lại tìm không thấy đường ra, chỉ mờ mịt mà chóp mũi chua xót.
Nhưng tất cả trước mắt này......
Hô hấp Chu Ức Chi cứng lại, nhìn về bốn phía.
Màn trời tối tăm, bên cạnh là rèm cửa sổ màu lam nhạt cùng cửa sổ sát đất, lá cây ngô đồng duỗi thân đến lầu hai đã trở nên khô vàng, mưa to bùm bùm, nện ở trên cửa kính, giống như ngàn vạn người vỗ tay ở trong yên tĩnh.
Cô rõ ràng đã bước lên hành trình đi dị quốc, nhưng sao vừa mở mắt ra lại về tới biệt thự?!
Tim Chu Ức Chi đập dần dần nhanh hơn, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía đôi tay của mình, cô cúi đầu, trên cây đàn trơn bóng đen nhánh, ảnh ngược hiện ra một gương mặt thiếu nữ tuổi trẻ trên đầu là búi tóc nhỏ xinh.
Làn da trắng nõn, cổ thiên nga thon dài, ngũ quan lãnh đạm chán đời, nhuệ khí lại kiêu ngạo.
Là một gương mặt chỉ nhìn bề ngoài, mỗi người đều sẽ thích khuôn mặt xinh đẹp này.
Di động gác ở một bên đột nhiên sáng lên, là một tin nhắn mới nhất, người gửi là cha cô - Chu Độ, tiêu đề tin nhắn là: Tư liệu Tiết Tích.
Lần thứ hai nhìn đến tên này, hô hấp Chu Ức Chi chậm một giây.
Những tất cả những thứ này đều quá mức quen thuộc, quen thuộc đến làm máu người dâng lên, phảng phất như bánh răng vận mệnh lại lần nữa quay lại đây một lần.
Cuối mùa thu năm mười lăm tuổi năm ấy, lá khô, mưa to, xe màu đen chậm rãi từ sườn núi xuất phát, thiếu niên sắp được quản gia mang vào nhà.
......
Chu Ức Chi ý thức được thời gian của cô thế nhưng chảy ngược về tới một ngày gặp lại kia!
......
Trái tim cô chợt kinh hoàng, so với tiếng mưa rơi còn mạnh hơn, không rảnh lo những thứ khác, cô vội vàng mở cửa thư phòng ra đi ra ngoài, ngay cả đầu gối bị ghế dài dương cầm vướng một chút cũng không phát hiện ra.
Phảng phất như là nóng lòng xác minh cái gì, cô dẫm lên dép lê, từ trên cầu thang lao xuống.
Bởi vì mưa to, cửa lớn biệt thự gắt gao đóng lại, quản gia ra cửa, dì Hà đang ở phòng bếp làm một ít điểm tâm nhỏ. Nghe thấy thanh âm cô dẫm lên dép lê dồn dập xuống lầu, dì Hà vội vàng từ phòng bếp ló đầu ra: “Tiểu thư, cô cẩn thận một chút, không lại ngã mất.”
Chu Ức Chi nhìn về phía dì Hà, dì Hà quả nhiên trẻ hơn mười mấy tuổi.
Cô lại nhìn về phía trên bàn trà, đặt một cái cúp thi đua toàn tỉnh, đây là cô sáng nay để lên khi nghe nói cha mẹ sẽ về, làm bộ trong lúc vô ý để ở đó. Quả nhiên, quả nhiên về tới một ngày kia!
Tâm Chu Ức Chi kích động cùng đau đớn giao điệp, thế nhưng cô ở trên cầu thang ôm đầu gối đặt mông ngồi xuống.
“Tiểu thư làm sao vậy?!” Dì Hà kinh hoảng thất thố mà lại đây đỡ cô.
“...... Cháu không có việc gì.” Chu Ức Chi rốt cuộc từ trong lo sợ không yên thanh tỉnh một chút.
Đã phát sinh hết thảy, không phải ác mộng, là thật sự.
Nhưng mà, hiện tại thời gian chảy ngược, cô về tới khởi điểm ban đầu, cũng là thật sự.
Người đối xử với cô tốt nhất thế giới kia còn chưa đi đến trước mặt cô, còn chưa nhân lúc cô kiêu ngạo ương ngạnh, không biết trời cao đất dày mà chôn vùi đi cả đời tốt nhất của mình.
Tất cả đều còn kịp.
......
Chu Ức Chi lau sạch nước mắt ở khóe mắt, nhìn đồng hồ trên vách tường, ý đồ nhớ lại thời gian đời trước quản gia đem Tiết Tích mang về, nhưng nỗ lực ở trong đầu tìm tòi trong chốc lát, cô chán nản phát hiện, cô căn bản nhớ không nổi.
Ngay cả cảnh tượng tương ngộ đời trước đều rất mơ hồ.
Rốt cuộc ngay lúc đó anh trai đối với cô mà nói cũng chỉ là một người ngoài đột ngột xuất hiện ở cái nhà này.
Cô cùng quản gia, dì Hà ba người ở biệt thự to như vậy sinh sống rất nhiều năm, nếu không phải cha mẹ cách nửa năm sẽ thay phiên nhau trở về một lần, Chu Ức Chi cơ hồ đều không nhớ rõ gương mặt của họ.
Cô giống như một con thú nhỏ bị quên ở chỗ này, không biết là chỗ nào của mình làm cho bọn họ không thích mình.
Nhưng một người ngoài đột nhiên bước vào nhà lại làm bọn họ liên tục khen, phá lệ để bụng. Điều này làm Chu Ức Chi cảm thấy lãnh thổ bị xâm phạm, đồ vật mình khát vọng nhất cũng bị cướp đi. Cô rất khó để không giương nanh múa vuốt, ý đồ đem người kia đuổi ra ngoài.
Hiện tại nghĩ đến, mình niên thiếu năm đó, thật sự quá mức ác liệt.
Kỳ thật Chu Ức Chi nhớ mang máng, cô lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên mặt mày xinh đẹp xuất hiện ở cửa kia, cũng không hoàn toàn là chán ghét.
Khi đó cảm xúc của cô rất phức tạp, đã có sợ hãi đối với sự chú ý của cha mẹ bị cướp đi, đố kỵ với thiếu niên, còn có trong nháy mắt kinh diễm —— cô đối với anh là tò mò, rốt cuộc bởi vì nguyên nhân tính cách cùng gia thế, cô cơ hồ không có bạn bè gì, cô cho rằng mình sẽ có thêm một thiếu niên làm bạn chơi cùng.
Nhưng sau khi thiếu niên cả người ướt dầm dề bước vào cửa lớn Chu gia, biểu tình trên mặt nhìn về phía cô lại rất bình đạm, phảng phất có loại cảm giác cự người ngàn dặm ở ngoài.
Lần này khơi dậy ngạo khí của Chu Ức Chi —— người này ăn nhờ ở đậu, giày đem thảm đều làm bẩn hết, không phải là nên lấy lòng cô sao? Nhưng vì sao sống lưng anh lại đĩnh bạt, hoàn toàn không có cái ý kia?
Trong tâm Chu Ức Chi sinh ra chút cảm xúc nói không rõ.
Là anh không để ý tới cô trước.
Hiện tại nhớ tới, Chu Ức Chi càng ngày càng cảm thấy mình hiểu lầm cái gì.
Cô mở tư liệu của Tiết Tích mà cha gửi ra, đem những phụ kiện đó từng cái click mở ra xem.
Đời trước, bởi vì không quan tâm, không thèm để ý, cô thậm chí lạnh nhạt mà tư liệu cũng chưa mở ra xem.
Sau đó mới từ trong miệng học sinh trong trường học đồn đãi vớ vẩn mới biết được về thân thế của Tiết Tích.
Cha cô Chu Độ là thương nhân tư tưởng mười phần ích kỷ, sẽ không vô cớ giúp đỡ đệ tử nghèo không hề có quan hệ.
Sở dĩ đem Tiết Tích mang về nhà là có nguyên nhân. Tổ tiên Tiết gia làm quan, tổ tiên Chu gia làm kinh doanh, hai ông cụ của hai nhà có tình bạn cũ.
Ba năm trước đây cha của Tiết Tích vẫn là thị trưởng kiêm thư ký tỉnh ủy Hải thành, ở trong một sự kiện nổ mạnh xử sự bất lợi bị cách chức, sau lại không biết đã xảy ra cái gì, bị người cử báo, phát hiện đã từng tham ô nhận hối lộ.
Chuyện cụ thể như thế nào, mọi người cũng không rõ ràng lắm, ngay cả tin tức mà Chu Độ có thể có được cũng chỉ là so với tin tức bình thường nhiều hơn một chút.
Tài sản của cha Tiết và mẹ Tiết sau khi bồi thường hết thì hai người cùng tự sát, Tiết Tích chính mắt nhìn thấy cha mẹ nhảy lầu, đã chịu kích thích quá lớn, tự bế thất thanh, bị đưa đến chỗ của ông nội, sửa tên đổi họ, anh trong một đêm cửa nát nhà tan, từ quan nhị đại lưu lạc thành học sinh nghèo khó.
Ba tháng trước, ông nội của anh cũng qua đời, chỉ còn lại có một bà ngoại già si ngốc.
Cha của Chu Ức Chi vâng theo ý của ông nội hải ngoại, tiến hành giúp đỡ Tiết Tích, đem con trai của cố nhân từ ngoại thị về giúp đỡ, cũng vì chuyện này xử lý thủ tục chuyển trường, an bài bà ngoại vào bệnh viện.
Đây mới là bắt đầu Tiết Tích được mang về Chu gia.
Chu Ức Chi lúc ấy không có nhìn kỹ tư liệu, cũng không biết, rồi sau đó từ trong miệng đám con em quý tộc trong trường học kia dùng khẩu khí trào phúng nghe được, chán ghét với anh trai đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, trước khi thiếu niên Tiết Tích được quản gia mang về, mới vừa xử lý xong tang sự của ông nội, mang theo bà ngoại lặn lội đường xa lại đây, đã nghèo túng mà còn mỏi mệt, áp lực áp anh đến cong eo, anh mệt đến bước đi trầm trọng, đôi mắt đều sắp không mở ra được.
Nhưng anh giống như gà rớt vào nồi canh đứng ở trước cửa lớn Chu gia, vẫn cứ thẳng sống lưng, chỉ sợ là muốn ở trước mặt cô nỗ lực thể diện một chút.
Trên người anh có khí vị xe lửa đường dài, đói bụng một ngày, sợ tới gần cô sẽ bị cô ngửi được, không có ấn tượng tốt, cho nên đứng xa xa ở nơi đó, trầm mặc mà nhấp môi, nhìn cô không nói lời nào.
Mà ngay lúc đó cô cái gì cũng không suy xét đến, chỉ vì tính tình bị kích thích, cho rằng anh khinh thường mình, sau khi anh vào cửa liền bắt đầu mắt lạnh mà đối xử.
......
Ký ức đời trước về ngày này trong đầu Chu Ức Chi dần dần được gợi lên, tựa như trang sách ố vàng bị đè ở đáy hòm một lần nữa tìm ra, trong lòng cô trống trơn, có chút khổ sở, lại vui mừng vì có thể có một đời làm lại một lần nữa.
Cô muốn đền bù ác liệt cùng sai lầm đời trước, thay đổi vận mệnh của cô cùng của anh. Một đời này cô sẽ không lại là Chu Ức Chi khí thế kiêu ngạo, không biết tốt xấu kia.
Nghĩ đến đây, Chu Ức Chi nhanh chóng nhảy dựng lên, vọt tới phòng bếp, nguyên khí tràn đầy mà nói với dì Hà: “Dì Hà, giúp cháu làm vài món ăn!”
Đời trước anh đói bụng một ngày, còn bị cô châm chọc mỉa mai. Một đời này cô muốn trước tiên chuẩn bị tốt cơm, sau đó chờ anh tới.
Dì Hà hoảng sợ, cuống quít đem cô đẩy ra: “Tiểu thư, cô tiến vào làm gì?”
Chu Ức Chi từ nhỏ đến lớn đều có chút kiều khí, mũi mẫn cảm, dạ dày cũng không tốt, ngửi không được hương vị quá mức nồng, vị khói dầu, mùi máu tươi, ngửi được đều sẽ làm cô không tự chủ được mà nôn khan.
Quản gia cùng dì Hà phàm là dính vào hương vị này, đều sẽ tắm rửa trước xong rồi mới xuất hiện lại ở trước mặt cô. Cho nên phòng bếp là nơi Chu Ức Chi trước nay đều không đi vào.
Mười ngón tay của cô tinh tế không dính xuân thủy, như là hàng tinh xảo để trên kệ triển lãm, cùng những thứ này không hợp nhau. Nhưng Chu Ức Chi đã phân phó: “Dì Hà, làm một món xương sườn chưng thịt, nhớ rõ làm ngọt một ít, sau đó lại làm một ít rau dưa xanh lục.”
Dì Hà càng thêm hoài nghi nhân sinh: “Tiểu thư, không phải cô không thích ăn ngọt sao? Cô nói trong đường có đồ vật làm người béo phì.”
Nhưng anh thích ăn.
Đời trước trong biệt thự này tất cả sắc thái đều là dựa theo Chu Ức Chi mà làm.
Chu Ức Chi bởi vì chán ghét Tiết Tích, không thường ở nhà ăn cơm, hàng năm ở bên ngoài trường học mời khách. Ngẫu nhiên ở biệt thự ăn cơm, dì Hà làm tất cả đều là món cô thích, mà thiếu niên trầm mặc ngồi ở đối diện cô trước nay đều không chọn.
Vóc dáng của anh thay đổi thật sự nhanh, thân cao mấy ngày liền biến hóa, mấy năm kia anh đều không thể ăn cay.
Chu Ức Chi ngẫm lại lòng tràn đầy buồn bã, cô không chút do dự nói với dì Hà:
“Không sao cả, dì Hà, nhớ rõ làm thanh đạm chút, chờ lát nữa có khách tới.”
Dì Hà tất nhiên là đáp ứng, cũng không nghĩ nhiều, lại vội vàng vào phòng bếp.
Chu Ức Chi trở lại phòng khách, lại đem cái cúp tỉnh xấu hổ với mất mặt kia của mình kia mang về phòng ngủ, để ở trong ngăn kéo khóa lại.
Cô từ trong phòng đi ra, lại nghĩ đến một chuyện.
Đời trước sau khi Tiết Tích đi vào nhà này, bởi vì trong nhà hết thảy đều là Chu Ức Chi làm chủ, cho nên lúc ấy Chu Ức Chi thập phần bài xích anh, cố ý để quản gia đem phòng của anh an bài ở trong phòng thợ làm vườn ở ngoài biệt thự.
Nhà kia tuy rằng đầy đủ hết các thứ nhưng không khác tầng hầm ngầm là mấy, âm lãnh ẩm ướt, đời trước thợ làm vườn cũng là ngẫu nhiên mới ở tạm một ngày.
Tiết Tích ở đó hai tháng, cha mẹ Chu Ức Chi đã trở lại, đem Chu Ức Chi mắng một trận lớn, phòng của Tiết Tích lúc này mới được đổi lại vào bên trong biệt thự.
Lúc ấy dây thanh quản của Tiết Tích luôn luôn trầm mặc ít lời còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể không đứng ra ách thanh giải thích, Chi Chi đã sớm an bài xong phòng cho anh, là anh cảm thấy không khí bên ngoài tương đối tốt, chưa kịp dọn. Cha Chu lúc này mới không nói gì nữa. Nhưng không hề ngoài ý muốn, anh nói như vậy, dừng ở chỗ Chu Ức Chi, lại là anh giả mù sa mưa.
Chu Ức Chi càng thêm bài xích anh, không muốn đi học chung với anh, càng không muốn về nhà chung với anh.
Thậm chí bắt đầu không cho tài xế đón đưa, tự mình đi học.
Sau lại có một ngày, cao tam [1] tan học cực muộn, đến đêm trên đường trở về nhà, phát hiện thiếu niên đã cao hơn mình một cái đầu đeo cặp xách giặt đến trắng bệch, xa xa theo ở phía sau, cô về đến nhà liền nổi trận lôi đình, nói rất nhiều lời khó nghe.
[1] cao tam: tương đương với lớp 12 hệ thống giáo dục bên mình.
Chu Ức Chi cảm thấy mình không thể lại nhớ đến những cái đó, cũng không thể nhớ đến hồi ức mỗi lần mình vô cớ gây rối, mỗi lần Tiết Tích nhìn mình là một đôi mắt trầm mặc mà đen nhánh.
Cô tính toán chờ quản gia cùng tài xế trở về, để cho quản gia đi mua sắm một ít đồ dùng sinh hoạt, đem một gian phòng hướng nam của lầu hai cho anh.
Làm xong những điều này, Chu Ức Chi cảm giác trái tim bị đè lên không thở nổi đầy bứt rứt mới thoáng tan đi.
......
Đúng lúc này, cô nghe thấy một tiếng thắng xe ô tô ở sườn núi từ trong mưa to hỗn loạn truyền đến.
Trái tim cô bỗng nhiên nhảy dựng, tựa như nổi trống, đây là đã trở lại sao?
Cô vội vã chạy đến cuối hành lang, từ cửa sổ nhìn xuống.
Đời trước cô được quản gia gọi mới không kiên nhẫn mà từ trên cầu thang lầu hai đi xuống, cho nên tự nhiên không thấy được một màn này.
Xe màu đen ở ngoài hàng rào biệt thự dừng lại, một thiếu niên vóc người rất cao, mặc đồng phục cũ, trên vai đeo cặp sách đi xuống.
Mà xe tiến vào gara.
Quản gia từ phía sau căng dù ra vội vã mà đi vào biệt thự, vội vã tới thông báo cho Chu Ức Chi, cũng không quản anh bị xối thành gà rớt vào nồi canh.
Nhưng khi anh ở cửa bệnh viện chờ quản gia, mưa đã xối ướt được một thời gian, trên người vốn dĩ chính là ướt đẫm, lúc này bất quá càng thêm ướt dầm dề một chút thôi.
Thiếu niên tóc đen nhánh, nước mưa theo mũi đĩnh bạt chảy xuống, trầm mặc mà ở bên kia xe đứng trong chốc lát, sau khi nghe được thanh âm quản gia để mình đi vào,anh mới đi tới cửa lớn biệt thự.
Anh thực sự xinh đẹp, đôi mắt giống như đại tuyết bao trùm núi xa, mang theo một chút lạnh lẽo. Trên chân vẫn là đôi giày cũ đời trước, bắn đầy nước bùn, quần áo mặc trên người thoạt nhìn cũng rất đơn bạc, gió lạnh ào ào chui vào trong cổ anh.
Anh đi đến chỗ bậc thang của biệt thự, bước chân dừng một chút.
Anh tựa hồ là đang nhìn đế giày dính bùn của mình.
Không biết có phải đã nhận ra cái gì hay không, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Chu Ức Chi thiếu chút nữa đụng phải tầm mắt của anh, mạc danh chột dạ, kịp thời tránh ở phía dưới cửa sổ.
Dưới lầu truyền đến thanh âm của quản gia: “Tiểu thư, ngài nhận được tin tức mà tiên sinh gửi không?”
Chu Ức Chi lấy tư thế ngồi xổm di chuyển đến cửa thang lầu, mới đứng dậy, cô kéo kéo váy dài màu trắng gạo dài đến mắt cá chân trên người, lại giơ tay sờ soạng cái ót tùy ý búi tóc lên, thập phần để ý mình như vậy có phải đẹp hay không.
Nhưng là nghĩ đến anh đời trước vì mình làm nhiều như vậy, trong mắt anh, chính mình nhất định là hoàn mỹ.
Dừng một chút, Chu Ức Chi lúc này mới thả lỏng lại, chậm rãi đi xuống dưới lầu.
......
Thiếu niên thanh hàn đã đứng ở cửa.
Chu Ức Chi xuống lầu một, tầm mắt đụng phải đôi mắt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp của Chu Ức Chi trật một chút.
Ánh mắt kia có chút bình đạm, tựa hồ cùng đời trước không có gì bất đồng, nhưng đời trước Chu Ức Chi nóng nảy, chỉ quét mắt liếc anh một cái liền dời tầm mắt đi, mà một đời này Chu Ức Chi lúc đầu cảm xúc quá cuồn cuộn, lại nhịn không được bình tĩnh nhìn anh.
Liền dần dần mà phát hiện tầm mắt thiếu niên dừng ở trên người mình có chút quá lâu rồi.
Cho dù trong tâm Chu Ức Chi thập phần muốn tiến lên ôm anh một cái, nhưng lấy tính cách ngạo mạn của Chu Ức Chi, lại là vô luận như thế nào đều làm không ra loại hành động biểu đạt thân cận này—— cô như là trời sinh sẽ không biểu đạt cảm tình, trình độ có thể làm được lớn nhất cũng chỉ là đem mọi thứ quanh thân thu hồi.
Cô chủ động khô khốc mà mở miệng: “Em nghe cha nói, anh là Tiết Tích.”
Tiết Tích vẫn nhìn cô.
Dừng một chút, Chu Ức Chi nhìn Tiết Tích: “Anh trai, hoan nghênh về nhà.”
Ngữ khí của cô trúc trắc mà cứng đờ, nhưng nếu là đủ cẩn thận, sẽ phát hiện trong đó có chút hơi run rẩy, âm cuối phảng phất nỉ non.
Không phải đối chọi gay gắt, cũng không phải chán ghét hay căm ghét.
Thế nhưng là “Hoan nghênh về nhà“.
Anh chưa bao giờ nghe cô nói bốn chữ này.
Tiết Tích đứng ở cửa biệt thự ngẩng đầu ngóng nhìn cô dường như sửng sốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xưng hô của Tiết Tích với Chu Ức Chi tớ sẽ để là “tôi - em”, sau này khi hai người thổ lộ rồi có thể sẽ đổi thành “anh - em“. Nhưng mà tớ vẫn thấy quắn quéo với cách “tôi - em” kia v~ luôn í. Mọi người thích cách nào có thể cmt để tớ sau này sẽ để như thế nha (๑˃̵ᴗ˂̵)و