Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 775: Chương 775: Anh nói thật thì tôi cũng nói thật




Hạ Diệp Chi chở Tạ Ngọc Nam không có mục đích mà chạy về phía trước.

Tạ Ngọc Nam thấy cô từ đầu đến cuối không có ý dừng lại, anh chỉ có thể chú ý đến nhà hàng nào đó ở bên ngoài, tùy ý chọn một nhà hàng để cô dừng xe lại.

Tạ Ngọc Nam chọn một nhà hàng Giang Nam, lần đầu tiên ăn món thịt kho tộ, cảm thấy mùi vị rất ngon.

Hạ Diệp Chi ngồi đối diện anh, khoanh tay nhìn Tạ Ngọc Nam ăn như hổ đói.

Dù ăn ngấu nghiến như vậy, nhưng tướng ăn của Tạ Ngọc Nam vẫn rất đẹp.

Anh ta cũng giống Mạc Đình Kiên, xuất thân tốt, trên người mang theo hơi thở quý tộc vốn có, kể cả khi ăn như chết đói cũng không giấu được vẻ cao sang trên người.

Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào bên ngoài đã nổi cơn mưa nhỏ, người đi đường vội vàng, có người che ô, có người chạy trốn trong mưa.

Mà cô không cần ô.

Lúc mưa to gió lớn đến, chúng ta không thể mãi dựa vào ô được.

Hạ Diệp Chi đột nhiên muốn thổ lộ hết mọi chuyện.

“Lúc nhỏ, ai cũng yêu thích tôi, vừa xinh đẹp lại có thành tích tốt. Nhưng mẹ tôi vì lấy lòng cha và chị tôi, bảo tôi đừng quá nghiêm túc vào việc học, cũng không mua cho tôi những chiếc váy hay kẹp tóc xinh đẹp, bà ấy bảo tôi đừng cướp danh tiếng của chị mình, chị tôi sẽ buồn.”

“Khi đó tôi cho rằng, chỉ cần tôi nghe lời mẹ, bà ấy sẽ yêu tôi. Nhưng đến khi tôi lớn lên, bên nhà Mạc Đình Kiên bảo chị tôi gả qua đó, mẹ tôi lại bắt tôi thay thế chị tôi, bởi vì lúc ấy có tin đồn Mạc Đình Kiên là người tàn phế, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy đời người rất đau khổ.”

“Sau khi tôi gả cho nhà họ Mạc, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi và Mạc Đình Kiên đã trải qua rất nhiều chuyện, chúng tôi rốt cục vẫn ở bên nhau, lúc đó tôi cảm thấy tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nhưng cuối cùng tôi và Mạc Đình Kiên vẫn chia tay.”

Hạ Diệp Chi nói tới đây thì nở nụ cười trầm thấp.

Từ lúc cô bắt đầu nói, Tạ Ngọc Nam đã không ăn nữa, yên lặng lắng nghe cô kể chuyện.

Anh mím môi nói với cô: “Tôi đã nghe những chuyện trước đây về Mạc Đình Kiên, khi đó điều ba tôi tán thưởng Mạc Đình Kiên nhất chính là tính kiên nhẫn của anh ta.”

“Mạc Đình Kiên là người đàn ông giỏi giang nhất mà tôi từng gặp.”Mặc dù đã đến tình cảnh này, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không thể nói xấu Mạc Đình Kiên.

Tạ Ngọc Nam “ồ” lên: “Lợi hại như thế nào? Bây giờ anh ta là của người khác hay tự tay em đẩy ra.”

Anh nói xong mới ý thức được mình đã nói điều không nên nói, có chút xấu hổ lên tiếng: “Xin lỗi em Hạ Diệp Chi, cái đó…”

“Anh nói không sai, quả thật tôi đã tự tay đẩy anh ấy ra, nhưng anh ấy là người đẩy tôi trước! Hai người chúng tôi không ai nợ nhau, tôi cũng không hối hận.” Những chữ cuối cùng gần như được Hạ Diệp Chi rặn ra kẽ răng.

Mẹ cô đẩy cô đi, cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng đẩy cô đi.

Trên thế giới này không ai có thể làm “ô dù” cho bạn mãi mãi, mọi chuyện chỉ có thể tự mình làm chủ.

Cô không hối hận!

Cô tuyệt đối không hối hận về chuyện mình đã làm!

Tạ Ngọc Nam quan sát tỉ mỉ Hạ Diệp Chi, vẻ quyết tâm trong đáy mắt cô không giống như đang lừa dối, anh mỉm cười giả vờ nói nhẹ nhàng: “Nếu đã như vậy hay là em nghĩ tới tôi thử xem?”

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn anh từ trên cao như nhìn một thằng ngốc, sau đó dời mắt đi.

“Ánh mắt đó của em là ý gì? Em chướng mắt tôi sao?” Vẻ mặt Tạ Ngọc Nam không phục: “Ông đây có tiền, còn đẹp trai, chuyện tình cảm cũng gọn gàng sạch sẽ, chưa từng dây dưa với ai, tôi thật lòng với em! Em hãy suy tính một chút!”

Hạ Diệp Chi bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho kinh sợ.

Lần đầu khi anh gặp cô, cô đã biết Tạ Ngọc Nam muốn tán tỉnh cô, có hứng thú với cô.

Nhưng khi đó vẻ hứng thú của anh đối với cô chỉ là một người đàn ông đối với một người phụ nữ xinh đẹp, nếu không là cô thì cũng là người phụ nữ khác.

Khi anh biết được thân phận cô, việc chủ động giúp đỡ cô chỉ xuất phát từ việc không phục Mạc Đình Kiên.

Giống như anh đã nói, anh là người gọn gàng sạch sẽ, nếu đã quyết định giúp đỡ, chắc chắn sẽ không còn tâm tư theo đuổi cô.

Hạ Diệp Chi cũng nghĩ rằng Tạ Ngọc Nam đã sớm từ bỏ tâm tư với cô, nhưng không ngờ vào lúc này anh lại nói những lời như vậy.

Tạ Ngọc Nam thấy Hạ Diệp Chi thất thần không lên tiếng, anh nói tiếp: “Em yên tâm, tôi không nhân dịp em đang yếu đuối mà xông vào đâu, em có thể từ từ suy nghĩ, tôi đợi em.”

Tạ Ngọc Nam khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn anh bỗng nói: “Nếu anh có thể giúp tôi thắng kiện, tôi sẽ suy nghĩ.”

Tạ Ngọc Nam bật dậy, nghiêng người về phía trước, lớn tiếng nói: “Em nói thật không?”

Mấy vị khách ngồi bàn bên cạnh đều nhìn qua đây, Tạ Ngọc Nam nói xin lỗi với họ, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Diệp Chi: “Em nói thật hay trêu tôi vậy?”

“Anh nói thật thì tôi cũng nói thật.” Hạ Diệp Chi nhìn vào mắt anh chậm rãi nói.

Đáy mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên một tia vui mừng, nụ cười trên mặt càng tươi thêm, anh đập bàn xoay người chỉnh sửa quần áo của mình: “Không ăn nữa, đi thôi, tôi đưa em về! Tôi phải về để thu thập tài liệu, tôi phải giúp em thắng vụ kiện này!”

Xem ra Tạ Ngọc Nam rất vui mừng, anh lái xe đưa Hạ Diệp Chi về nhà rồi lái xe cô đi.

Trước khi đi anh còn nói: “Ngày mai tôi vẫn muốn tới đây tìm em, em cho tôi mượn xe đi, ngày mai tôi trả cho em.”

Hạ Diệp Chi đứng dưới lầu nhìn chiếc xe từ từ biến mất.

Cơn mưa kéo dài cả đêm, cô mới đứng một lát đã thấm ướt tóc, chỉ làn gió nhẹ thổi qua cũng làm cô lạnh thấu xương.

Hạ Diệp Chi hơi thất thần đứng tại chỗ, sau đói mới từ từ xoay người đi về phía thang máy.

*

Mưa suốt đêm, nhiệt độ đương nhiên cũng hạ xuống thấp.

Đêm nay Hạ Diệp Chi lúc ngủ lúc tỉnh, sáng hôm sau thức dậy, đầu cô choáng váng, cổ họng như bị ai đó nhét cây bông vào, không nói được.

Cô vừa thay quần áo bước ra khỏi phòng tắm, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Ai lại tới sớm vậy nhỉ?

Hạ Diệp Chi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy khuôn mặt đẹp trai của Tạ Ngọc Nam, anh đã không còn dáng vẻ cợt nhả của ngày thường, mỉm cười khéo léo.

Hạ Diệp Chi mở cửa, cổ họng phát ra âm thanh cứng nhắc: “Sao anh lại tới đây…”

Tạ Ngọc Nam hỏi cô: “Cổ họng em bị sao vậy?”

Hạ Diệp Chi lắc đầu, ra hiệu mình không sao, xoay người đi vào trong.

Tạ Ngọc Nam đi theo, tay còn cầm bữa sáng.

Hạ Diệp Chi rót cho Tạ Ngọc Nam một ly nước trước, rồi rót cho mình một ly chuẩn bị uống thuốc cảm.

Tạ Ngọc Nam thấy cô lấy thuốc thì vội nói: “Tôi có mang bữa sáng tới đây, em ăn trước rồi hãy uống thuốc.”

Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Hai người ngồi trước bàn ăn, chưa bắt đầu ăn thì chuông cửa đã vang lên.

Hạ Diệp Chi nghĩ tới điều gì đó hơi thất thần một lát, Tạ Ngọc Nam đứng dậy: “Tôi giúp em xem là ai tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.