Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Tạ Ngọc Nam đã đi tới cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Tạ Ngọc Nam chỉ đứng yên chứ không mở cửa.
Tạ Ngọc Nam quay đầu cười với cô: “Không có ai cả.”
Anh nói xong thì xoay người đi về phía Hạ Diệp Chi, trở về bàn ăn.
Hạ Diệp Chi không nói gì, rất nhanh, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tạ Ngọc Nam ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, phát hiện trong mắt đã sáng tỏ.
“Là Mạc Đình Kiên đúng không?” Hạ Diệp Chi đặt đũa xuống nhẹ giọng hỏi anh.
Tạ Ngọc Nam không nói gì coi như đã thừa nhận.
Hạ Diệp Chi đứng dậy, Tạ Ngọc Nam nhíu mày nói: “Hạ Diệp Chi, nếu giờ em không muốn gặp anh ta, tôi sẽ giúp em đuổi anh ta đi.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không sao.”
Lúc trước cô đã nghĩ tới rồi, cô làm như vậy, chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ tìm cô tính sổ, nhưng không ngờ anh lại tìm thẳng tới cửa.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa phòng.
Mạc Đình Kiên mặc một bồ đồ vest màu đen trang nghiêm, vẻ mặt thâm trầm như đi đòi nợ, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Anh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, không lên tiếng nói chuyện ngay.
Anh không mở miệng, đương nhiên Hạ Diệp Chi cũng không chủ động mở miệng.
Một lát sau cô mới nghe được giọng nói hơi khàn khàn của Mạc Đình Kiên: “Em không muốn giải thích sao?”
“Tôi không cần phải giải thích điều gì với anh.” Hạ Diệp Chi mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn giống Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt hai người đều khó coi.
Tạ Ngọc Nam đứng bên trong đợi, anh thấy lo lắng cho cô nên đi ra ngoài theo.
“Yo, anh Mạc sớm như vậy đã tới trước cửa phòng phụ nữ độc thân, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay đâu?” Tạ Ngọc Nam cười híp mắt với Mạc Đình Kiên, trong giọng nói rõ ràng có sự khiêu khích.
Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi đều đứng cạnh cửa, trai tài gái sắc trông rất xứng đôi, nhưng trong mắt Mạc Đình Kiên không chỉ không xứng đôi, mà ngược lại anh còn cảm thấy rất đau mắt.
Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Nam hai giây, đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay kéo Tạ Ngọc Nam ra khỏi phòng.
“Này!”
Đợi đến khi Tạ Ngọc Nam quay đầu lại nhìn thì “ầm”, cánh cửa đã đóng lại.
Tạ Ngọc Nam đập cửa “ầm ầm”: “Mạc Đình Kiên, anh có phải là đàn ông không? Anh ức hiếp một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì, anh có giỏi thì ra ngoài đánh với tôi một trận!”
Lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, vẻ mặt Tề Thành không cảm xúc nhìn Tạ Ngọc Nam: “Anh có thể đánh với tôi.”
Tạ Ngọc Nam thấy người đàn ông này có vóc dáng vạm vỡ thì biết chắc chắn người này có luyện võ, anh chỉ có chút võ mèo cào, chắc chắn không đánh lại anh ta, vì vậy chỉ đành ngậm miệng lại.
Tề Thành liếc mắt nhìn cửa phòng Hạ Diệp Chi rồi đóng cửa lại.
Trong phòng.
Mạc Đình Kiên đóng cửa lại, đưa lưng về phía cửa, cửa phòng được đóng rất chặt, vẻ mặt anh u ám.
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh muốn làm gì?”
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Em có bản lĩnh nhỉ, dám tính kế với tôi!”
“Nếu tôi có bản lĩnh đã không giành quyền nuôi Mạc Hạ với anh, tôi sẽ cướp luôn Mạc Hạ về đây.” Hạ Diệp Chi đứng trước mặt Mạc Đình Kiên, cố gắng bình tĩnh lại.
“Hạ Diệp Chi, em có…” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên đầy vẻ nhẫn nhịn, giống như có điều khó nói, anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Em không hối hận sao?”
Hạ Diệp Chi gần như trả lời lại ngay: “Tôi không hối hận.”
Chuyện đã đến nước này, cho dù cô có hối hận cũng không kịp nữa.
Tối qua cô đã hối hận rồi, nhưng ông trời không cho cô cơ hội, lúc cô quay lại, Mạc Đình Kiên và Tô Miên đã rời khỏi phòng bao rồi.
Giờ ván đã đóng thuyền, có ăn năn cũng không có ích lợi gì?Con người, dù thế nào cũng phải nhìn về phía trước.
Tình yêu không phải là tất cả, cô chỉ muốn sống và Mạc Hạ.
“Được, được lắm.” Mạc Đình Kiên gật đầu, nói liên tiếp mấy chữ “được lắm”.
Sau đó, anh mở cửa rời đi.
Cửa phòng bị anh kéo đập mạnh vào tường, rồi bật ngược trở lại.
Tạ Ngọc Nam lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên chưa rời đi, Mạc Đình Kiên bước ra khỏi phòng, không hề liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Nam mà đi thẳng.
Tạ Ngọc Nam vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy Hạ Diệp Chi đứng đó,vẻ mặt trắng bệch thì hỏi: “Hạ Diệp Chi, em không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, vẻ mặt trống rỗng: “Tôi không sao.”
*
Ngày Thẩm Lệ xuất viện, Hạ Diệp Chi đi đón cô ấy.
Lúc cô đi qua phòng bệnh của Tô Miên, cô liếc mắt nhìn vào trong, bên trong trống không, không có ai cả.
Cô giúp Thẩm Lệ thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, đến khi rời khỏi bệnh viện cô vẫn luôn không nói gì.
Thẩm Lệ ý thức được vẻ mặt Hạ Diệp Chi không thích hợp, vội hỏi: “Diệp Chi, cậu sao vậy?”
“Tớ không sao.” Hạ Diệp Chi mỉm cười, khiến người khác không đoán được cảm xúc trong lòng cô.
Thẩm Lệ ngơ ngác: “Diệp Chi, nếu cậu có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết đấy, lúc nào tớ cũng luôn đứng về phía cậu.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Hạ Diệp Chi vỗ vai Thẩm Lệ, cười dịu dàng.
Đương nhiên cô biết Thẩm Lệ sẽ đứng về phía cô.
Lần này Thẩm Lệ bị thương là do cô liên lụy đến cô ấy, cho dù bây giờ cô đã xuất viện, nhưng sau này phải nghỉ ngơi một thời gian dài, Hạ Diệp Chi không muốn Thẩm Lệ phải lo lắng cho những chuyện rắc rối của cô, hy vọng Thẩm Lệ có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng bước lên xe, người lái xe là người đại diện của Thẩm Lệ.
Xe vừa mới chạy đi chưa được bao xa đã dừng bên đường.
“Chị dừng lại làm gì?” Thẩm Lệ cao giọng hỏi.
Người đại diện do dự một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Cố đến rồi.”
Đương nhiên tổng giám đốc Cố trong lời người đại diện không phải ai khác, chính là Cố Tri Dân.
Vừa dứt lời, Cố Tri Dân đã đi tới cửa xe, đưa tay gõ cửa kính, người đại diện mở khóa để Cố Tri Dân mở cửa xe bước vào.
Cố Tri Dân nói với người đại diện: “Cô đi xuống trước đi, tôi có việc muốn nói riêng với bọn họ.”
Người đại diện gật đầu, không nhiều lời mà rời đi luôn.
Khi người đại diện bước xuống xe, Cố Tri Dân quan sát Thẩm Lệ đầu tiên, nhíu mày nói: “Chân em vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Lệ lạnh lùng liếc nhìn anh: “Cũng được, chưa phế, sau này vẫn có thể kiếm tiền cho công ty anh.”
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đang chiến tranh lạnh, Hạ Diệp Chi biết bọn họ sẽ nói chuyện như vậy, cho nên cô không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân đã đổi đề tài, nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, em ngốc à? Em đã làm chuyện gì vậy?”
Mặc dù Kim Hải là của Mạc Đình Kiên, nhưng về cơ bản nó được đặt dưới tên Cố Tri Dân, cho nên anh không thể không biết.
Hạ Diệp Chi cúi đầu chỉnh sửa quần áo trên người mình, nở nụ cười nhạt: “Anh nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy.”
“Giờ đã là lúc nào rồi mà em vẫn có thể cười được?” Cố Tri Dân tức đến đau đầu: “Không phải em là người hiểu rõ Mạc Đình Kiên nhất sao? Vậy mà em dám tính kế với cậu ta?”