Tiêu Thâm nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp.
Hạ Diệp Chi đang xào món ăn cuối cùng, cũng không để ý bên này, kể cả cô chú ý bên này, cách một khoảng xa như vậy cô cũng không có khả năng nghe thấy cuộc trò chuyện của Tiêu Thâm và Mạc Hạ.
Tiêu Thâm vô cùng hứng thú nhìn Mạc Hạ, giọng nói lạnh lùng giống như bình thường: “Làm sao cháu biết?”
“Đương nhiên là cháu biết.” Mạc Hạ chuyển ánh mắt qua búp bê lộng lấy trong tay, không trả lời Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm cũng là người ít nói, cũng không nói chuyện cùng Mạc Hạ.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, ở trong danh bạ tìm được một số điện thoại, gửi đi một cái tin nhắn.
Rất nhanh Hạ Diệp Chi liền xào xong món ăn cuối cùng, sau đó đem đồ ăn bưng ra đặt lên bàn.
Cô hướng bên kia kêu một tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Tiêu Thâm và Mạc Hạ đều đi tới.
Mạc Hạ đi tới, liền vô cùng tự giác bò lên cái ghế nhỏ của mình, ngoan ngoãn ngồi chờ lấy cơm.
“Chỉ xào mấy món đồ ăn đơn giản thường ngày.” Hạ Diệp Chi cười nói với Tiêu Thâm xong liền gắp thức ăn cho Mạc Hạ.
Tiêu Thâm nhẹ gật đầu, thấy Hạ Diệp Chi động đũa, anh ta cũng cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Chỉ là tốc độ ăn cơm của anh ta vô cùng nhanh.
Trong thời gian Hạ Diệp Chi lấy đồ ăn cho Mạc Hạ lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy cơm trong chén của Tiêu Thâm đã biến mất gần một nửa. Ngôn Tình Tổng Tài
Hạ Diệp Chi không khỏi lên tiếng nói: “Anh Tề có chuyện gì khẩn cấp cần tranh thủ thời gian à? Sao lại ăn nhanh như vậy?”
“Quen rồi.” Tiêu Thâm ngẩng đầu, không rõ ràng nói một câu, lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Hạ Diệp Chi cố ý nhìn thời gian, cô phát hiện Tiêu Thâm ăn xong một bữa cơm, chỉ tốn mười phút, hơn nữa còn ăn hai bát cơm.
Tiêu Thâm cơm nước xong xuôi, đứng dậy: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Anh ta nói xong liền muốn đi, Hạ Diệp Chi vội vàng đứng dậy lên tiếng nói: “Ngồi một lúc nữa đã?”
“Không cần.” Sau khi thẳng thắn cứng rắn từ chối, anh ta liền rời đi.
Sau khi Tiêu Thâm đi, Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm cái bát Tiêu Thâm mới ăn qua, rơi vào trầm tư.
Trước đây khi Mạc Cẩm Vân còn sống ở một thị trấn nhỏ, Hạ Diệp Chi đi qua thăm Mạc Hạ có cùng Tiêu Thâm ăn cơm. Khi đó mặc dù anh ta ăn cơm cũng nhanh, nhưng cũng không nhanh như bây giờ vậy.
Giống như có người đang tranh với anh ta, lại giống là muốn tranh thủ thời gian cơm nước xong xuôi rời đi.
Chẳng lẽ là Tiêu Thâm không muốn lại chỗ này của cô?
Hạ Diệp Chi lắc đầu, cảm thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều.
Chắc chắn là vì trước đó Thẩm Lệ khiến cô sinh ra nhiều liên tưởng không cần thiết như vậy.
…
Thẩm Lệ hẹn Cố Tri Dân gặp mặt tại Kim Hải, dĩ nhiên là Cố Tri Dân đi thật sớm.
Chờ lúc Thẩm Lệ đến, Cố Tri Dân đã gọi sẵn đồ ăn Thẩm Lệ thích đợi cô.
Lúc Thẩm Lệ đến, những đồ ăn kia cũng vừa lúc đem lên bàn.
Cố Tri Dân tiến lên giúp cô kéo cái ghế ra: “Còn chưa ăn cơm chiều đúng không, đồ ăn anh đã gọi rồi, mau đến ăn.”
Thẩm Lệ nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, sau đó nhanh chóng rủ mắt xuống, che khuất cảm xúc ở đáy mắt.
Cô không nhiều lời, ngồi xuống liền cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Đúng là cô còn chưa ăn cơm chiều, đã hơi đói bụng.
Vừa ăn cơm, nhưng cũng không quên chuyện chính: “Gần đây anh có gặp ông chủ lớn không?”
“Không.” Cố Tri Dân rót rượu vang cho cô rồi đẩy lên trước mặt cô: “Hỏi cái này làm cái gì?”
“Anh ta và Diệp Chi chia tay, tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.” Thẩm Lệ nhớ tới lời Hạ Diệp Chi đã nói, khẽ nhíu mày: “Anh và ông chủ lớn quen biết lâu như vậy, hẳn là anh hiểu rất rõ anh ta mới đúng. Anh ta ly dị người ta nhanh như vậy sao?”
Lúc này Cố Tri Dân phủ nhận nói: “Vậy chắc chắn là không phải, Đình Kiên nhìn không có tình người chẳng qua là tương đối ngầm chịu đựng mà thôi.”
“Nếu là như thế này, anh ta và Diệp Chi chia tay có phải có ẩn tình khác hay không?” Suy nghĩ của Thẩm Lệ thật sự giống với Cố Tri Dân.
“Rất có thể.” Cố Tri Dân đặt ly rượu xuống: “Sắp tới là giao thừa, anh và Đình Kiên đều tương đối bận rộn, trong khoảng thời gian này không hề gặp mặt. Cũng không biết cậu ấy nghĩ thế nào.”
“Chuyện Mạc thị trước đây bị cháy anh biết không?”
“Ừm?” Cố Tri Dân nhìn về phía Thẩm Lệ, ra hiệu bảo cô nói tiếp.
Thẩm Lệ đem chuyện Hạ Diệp Chi nói cho cô biết nói cho Cố Tri Dân nghe: “Lúc ấy Diệp Chi cũng đang ở Mạc thị, lúc ấy trong tình huống khẩn cấp, vậy mà Mạc Đình Kiên bỏ lại Diệp Chi đi một mình.”
Cố Tri Dân đang muốn cầm ly rượu động tác bỗng dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Thật sao?”
Thẩm Lệ không nhịn được trợn mắt nhìn Cố Tri Dân một chút: “Chắc chắn là thật! Diệp Chi sẽ tự nghĩ ra cái này để nói dối tôi không?”
Cố Tri Dân nghe vậy, sắc mặt cũng hơi biến đổi một chút.
“Trước đó Đình Kiên đối với Diệp Chi như thế nào em cũng biết. Đừng nói là bốc cháy tất cả mọi người đang chạy trối chết, kể cả là đập vào đụng phải cũng đau lòng…”
Câu nói kế tiếp đã không cần nói nữa.
Cố Tri Dân lắc đầu: “Bằng vào hiểu biết của anh đối với Đình Kiên mà nói, lúc yêu thì tính mạng của mình cũng không cần. Nhưng nếu không yêu, chết ở trước mặt cậu ấy cũng sẽ không thèm nhìn một lần.”
“Rầm!”
Mặt Thẩm Lệ lạnh lùng đem ly rượu hướng trên mặt bàn ném cái rầm: “Miệng đàn ông, đều là quỷ gạt người! Anh vừa rồi còn nói anh ta không phải loại người đứng núi này trông núi nọ.”
Cố Tri Dân kéo ra khóe miệng, vội vàng dụ dỗ nói: “Có lẽ thật sự cậu ấy có nỗi khổ tâm trong lòng khó nói ra được thì sao? Tức cái gì nào, đừng tức giận đừng tức giận.”
Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Coi như thật sự có nỗi khổ tâm, ở trong tình huống khấn cấp, anh ta cũng có thể mặc kệ Diệp Chi sao? Nếu là anh, anh có mặc kệ tôi hay không?”
Thẩm Lệ kéo tới trên người Cố Tri Dân, lúc này anh ta nhíu mày, chỉ vào ngực mình: “Anh đem trái tim móc ra cho em xem được không?”
Giọng nói nghe có chút vô lại, nhưng ánh mắt của anh ta lại là cô cùng chân thành.
Thẩm Lệ ngơ ngác một chút, vừa rồi lúc đầu cô cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Hai người đều trầm mặc lại.
Một lát sau, vẫn là Cố Tri Dân đánh vỡ không khí trầm mặc trước: “Thẩm Lệ, chúng ta…”
Thẩm Lệ cầm ly rượu lên, ngửa đầu một hơi liền uống sạch sẽ: “Tôi ăn no rồi.”
Lập tức, cô đứng lên, cầm túi cầm điện thoại, kéo ghế ra đi ra ngoài.
Động tác liên tiếp một mạch, vô cùng trôi chảy, giống như là đã sớm luyện tập qua.
Cố Tri Dân cũng không biết tính tình từ đâu tới, mạnh mẽ đứng dậy, đầu gối đụng phải góc bàn phát ra một tiếng tiếng vang nặng nề, đau đến mức anh ta nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hề kêu thành tiếng.
“Thẩm Lệ, từ trước đến nay em có nhất định phải cứng rắn ở trước mặt anh như vậy hay không? Có phải em nhận định đời anh cũng chỉ muốn một người phụ nữ là em hay không? Em có biết có bao nhiêu con gái đứng xếp hàng chờ lấy anh không”
Thẩm Lệ đối với Cố Tri Dân mà nói, chính là máu thịt trong lòng, luôn đặt ở trong tim che chở thật tốt.
Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, cô đối với anh ta lại vẫn luôn là một loại trạng thái né tránh.
Anh cũng không biết vì sao cô lại biến thành như thế này.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu, bọn họ cũng không phải là như thê này.
Thẩm Lệ dừng bước lại, đứng nguyên tại chỗ mấy giây, sau đó mới quay đầu lại, trên mặt là nụ cười trào phúng mà lạnh lùng: “Cậu chủ Cố trước kia không phải cũng nhận được tin tức không ngừng sao? Tôi có bảo anh giữ mình chờ tôi sao? Anh muốn ở bên ai, liên quan cái rắm gì tới tôi!”