Lúc con người ta đang tức giận thì cái gì cũng nói ra được.
Thật ra lúc Cố Tri Dân vừa nói xong thì anh ta cũng đã hối hận rồi.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi không thể lấy lại. Đam Mỹ Hài
Thẩm Lệ được cưng chiều từ nhỏ đến, tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng không xấc xược, cũng không phải người dễ bị bắt nạt, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực rời đi không chút đắn đo.
Cố Tri Dân tức đến mức siết chặt tay, dùng sức đấm xuống bàn mấy cái.
Cơn đau nhức ở trên tay lập tức trở nên tê dại không còn cảm giác.
Anh ta cầm chai rượu vang gần như vẫn còn đầy trên bàn ngửa đầu uống mấy ngụm lớn.
…
Hạ Diệp Chi mời Tiêu Thâm đến nhà ăn cơm vốn là muốn thăm dò ý tứ của anh ta nhưng Tiêu Thâm ăn như rồng cuốn vậy, ăn xong bèn chạy mất, cô căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nghe ngóng được chút gì từ Tiêu Thâm cả.
May là Tiêu Thâm sống ở đối diện, lần này không nghe ngóng được gì thì vẫn còn có lần sau.
Hạ Diệp Chi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.
Ngoại trừ Mạc Đình Kiên dặn Tiêu Thâm phải đối xử tốt với cô ra thì việc anh ta đối xử tốt với cô là rất đáng ngờ.
Càng trải qua nhiều chuyện, Hạ Diệp Chi càng hiểu rõ, những người giống như Tiêu Thâm sẽ không vô duyên vô cơ làm những chuyện như thế này.
Thời gian tới đây Hạ Diệp Chi cũng không ra ngoài làm gì mà chỉ ở nhà chăm chăm sóc Mạc Hạ.
Tần Thuỷ San đang chuẩn bị thủ tục để quay Mất Thành 2, cứ thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi phàn nàn mấy chuyện vụn vặt như đạo diễn nào đó không dễ nói chuyện, diễn viên nào đó huỷ hợp đồng trước ngày quay…
Hạ Diệp Chi chỉ là một biên kịch, Tần Thuỷ San thích kịch bản của cô, có cô ấy trông chừng, về cơ bản không còn chuyện của Hạ Diệp Chi nữa.
Hạ Diệp Chi cảm kích Tần Thuỷ San nên tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện nghe Tần Thuỷ San phàn nàn rồi, thỉnh thoảng cô cũng sẽ an ủi vài câu.
Cứ thường xuyên qua lại như thế, quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Tần Thuỷ San ngày càng trở nên tốt đẹp.
Chớp mắt đã đến trước giao thừa một ngày, Tần Thuỷ San cuối cùng cũng hết bận việc quay phim, đặc biệt nhắc đến năm mới sẽ đến tìm Hạ Diệp Chi.
Lúc Hạ Diệp Chi mở cửa nhìn thấy Tần Thuỷ San thì hơi kinh ngạc.
Bởi vì Tần Thuỷ San không thông báo trước với cô.
“Sao lại đến ngột ngột thế?” Hạ Diệp Chi đứng dẹp sang một bên nhường đường để Tần Thuỷ San vào.
Tần Thuỷ San xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào bên trong nói: “Vốn là muốn gọi điện cho cậu trước nhưng tôi lại quên mất, đi đến dưới lầu mới nhớ ra chuyện này, nhưng mà nghĩ hôm nào cậu cũng có nhà nên tôi qua luôn.”
Hạ Diệp Chi đóng cửa đi theo phía sau Tần Thuỷ San: “Cậu đem nhiều đồ tới thế làm gì? Nếu muốn tặng quà thì cũng phải tặng cho kim chủ mới đúng.”
“Cậu mai danh ẩn tích ba năm, năm tới sau khi Mất Thành 2 bắt đầu phát sóng chắc chắn cậu sẽ lại rất hot cho xem, đến lúc đó thật sự sẽ là đỏ rực cả một góc trời. Chẳng phải tôi đang lấy lòng trước hay sao? Đến lúc đó cậu nổi tiếng rồi cũng dễ dàng cứu giúp cho tôi.”
Tần Thuỷ San vừa nói vừa đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Thật ra đây là lần đầu tiên cô đến nhà Hạ Diệp Chi, tò mò nhìn quanh một lượt phát hiện có rất nhiều đồ dành cho trẻ con.
Tần Thuỷ San hỏi gần hỏi xa: “Cậu không ở một mình đúng không?”
Tần Thuỷ San đến đột ngột, Hạ Diệp Chi cũng không có thời gian thu dọn đồ đạc của Mạc Hạ. Thật ra không thu dọn cũng không sao, dù sao cũng không phải bí mật.
Cô và Tần Thuỷ San hợp tác lâu như vậy rồi cũng biết được cách làm người của cô ấy.
“Ừm.” Hạ Diệp Chi nhàn nhạt đáp lại, cô đi rót nước rồi hỏi Tần Thuỷ San: “Cậu muốn uống gì? Cafe, trà hay nước ép hoa quả?”
Trước đây Tần Thuỷ San từng hỏi Hạ Diệp Chi về chuyện có liên quan đến Mạc Đình Kiên và đứa con nhưng lần nào Hạ Diệp Chi cũng chỉ nói qua loa, chỉ có lần này là cô không trốn tránh vấn đề này nữa.
Trong phòng có đồ của trẻ con, Hạ Diệp Chi lại thừa nhận không sống một mình, chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận cô ấy đang sống cùng với một đứa bé hay sao?
Đứa bé này chắc chắn là con của cô ấy và Mạc Đình Kiên.
Tần Thuỷ San hơi ngạc nhiên, lập tức ngồi thẳng người, nói: “Cafe!”
Hạ Diệp Chi lấy cafe chuẩn bị pha cho Tần Thuỷ San.
Tần Thuỷ San chú ý đến sắc mặt của Hạ Diệp Chi, nói như đang tán gẫu: “Tối qua họp với họ đến tận ba giờ sáng, trời vừa sáng lại ra ngoài làm chút chuyện, bây giờ tôi buồn ngủ lắm rồi, không uống cafe thì không chịu nổi.”
Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua Tần Thuỷ San rồi cười.
Tần Thuỷ San rõ ràng là rất tò mò về Hạ Diệp Chi nhưng lại luôn kiêng kỵ chuyện trước đây Hạ Diệp Chi né tránh, cũng không tiện hỏi thẳng, chỉ đành nói chuyện phiếm với cô.
“Sức khoẻ là quan trọng, đừng cố quá.”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện thì cửa phòng của Mạc Hạ mở ra.
Tiếng mở cửa phòng thu hút sự chú ý của Tần Thuỷ San.
Mạc Hạ từ trong phòng đi ra, cô bé không nhìn thấy Tần Thuỷ San, đi thẳng tới chỗ Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi con khát.”
Từ lúc Mạc Hạ đi ra, ánh mắt của Tần Thuỷ San gần như dán chặt lên người cô bé.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu vịt vàng, Mạc Hạ vốn đã trắng, màu quần áo nổi bật càng làm cho khuôn mặt bé nhỏ trở nên hồng hào non nớt hơn, đáng yêu hệt như một con búp bê được chạm trổ tỉ mỉ, xinh xắn không chịu nổi.
Lông mày, đôi mắt ấy, chẳng phải là từ cùng một khuôn Mạc Đình Kiên đúc ra hay sao!
Trời ạ! Vậy mà cô lại nhìn thấy con gái của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi!
Trong cả giới giải trí của thành phố Hà Dương, có phải cô là người đầu tiên nhìn thấy con gái của Mạc Đình Kiên không?
Tin tức lớn! Chắc chắn là tin tức lớn!
Sau khi Hạ Diệp Chi rót nước cho Tần Thuỷ San xong, lúc nhìn về phía Tần Thuỷ San thì phát hiện cô ấy giống như bị điểm huyệt vậy, cả người bất động, mắt trợn tròn mồm há hốc trông cực kỳ buồn cười.
Mạc Hạ đúng là rất khát nước, cô bé cầm cốc tu liền một hơi hết hơn một nửa mới buông cốc xuống.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới giữ đôi vai nhỏ của Mạc Hạ, để có bé nhìn vào Tần Thuỷ San: “Hạ Hạ, đây là bạn của mẹ, con phải gọi là dì Tần.”
“Dì Tần.” Mạc Hạ ngoan ngoãn chào.
“Ơi, con tên Hạ Hạ đúng không? Ngoan quá đi!” Giọng Tần Thuỷ San khi nói chuyện với Mạc Hạ đã trở nên cực kỳ dễ thương rồi.
Hạ Diệp Chi cong môi, đưa cafe cho Tần Thuỷ San.
Đôi mắt của Tần Thuỷ San vẫn luôn dán chặt vào người Mạc Hạ, đợi Hạ Diệp Chi tới gần, cô hỏi với giọng đầy tò mò: “Đây thật sự là con gái của cậu và Mạc Đình Kiên sao? Đã lớn như vậy rồi à! Hai người giữ kín quá!”
Mạc Hạ không ở trong phòng khách bao lâu, sau khi chào hỏi Tần Thuỷ San thì lại về phòng.
Hạ Diệp Chi mỉm cười, giọng nói dịu dàng nói: “Cậu và Hứa Mộ Hàn cũng giữ rất kín”
Tần Thuỷ San sững người.
Tuy giọng nói của Hạ Diệp Chi rất dịu dàng nhưng lời nói lại ẩn chứa uy hiếp.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên luôn không cho Mạc Hạ xuất hiện trước công chúng, quan hệ giữa Tần Thuỷ San và Hứa Mộ Hàn cũng vẫn luôn không công khai.
Nếu Tần Thuỷ San dám tiết lộ tin tức về Mạc Hạ ra ngoài thì Hạ Diệp Chi cũng có thể tiết lộ chuyện giữa Tần Thuỷ San và Hứa Mộ Hàn ra.
Ai cũng không sợ ai, ai cũng đừng mong lấy được lợi ích.