Ánh mắt của cô quá hờ hững, quá lạnh nhạt đến mức làm cho Hạ Thời Yến có cảm giác bị nhìn thấu.
Anh ta vẫn biết Hạ Diệp Chi thông minh hơn Hạ Hương Thảo, nếu không người mất tích bây giờ cũng không phải là Hạ Hương Thảo mà là Hạ Diệp Chi.
Chật vật trên mặt Hạ Thời Yến bị cô nhìn thấu, thăm dò nói: “Em biết anh tới là vì chuyện gì mà?”
Hạ Diệp Chi ngồi lại ngay ngắn, cũng không quanh co lòng vòng với Hạ Thời Yến mà nói thẳng: “Dù mỗi người nhà họ Hạ thay nhau tới tìm em, đáp án của em cũng chỉ có một, đó chính là… em không biết Hạ Hương Thảo ở đâu.”
“Thật sự không hề có một chút tin tức nào sao? Nó đi tìm em sau đó mới bị mất tích.” Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà không giống nhau ở chỗ anh ta sáng suốt hơn nhiều, có lời gì cứ việc nói thẳng.
“Đúng là cô ta có đi tìm em, cô ta vẫn luôn muốn sống muốn chết tìm em báo thù, không phải mọi người đều biết điều đó sao!” Hạ Diệp Chi cong môi nở nụ cười nhưng ý cười không tới đáy mắt.
Sắc mặt Hạ Thời Yến lạnh lùng, không nói gì.
“Lần cuối cùng em nhìn thấy cô ta, là ở nước Mỹ. Còn chuyện khác, em không biết, cũng không thể trả lời.” Hạ Diệp Chi đứng dậy, xoay người đi tới trước bàn ăn tiếp tục thu dọn đồ ăn trước đó chưa kịp thu dọn xong.
Hạ Thời Yến là người biết điều, Hạ Diệp Chi hạ lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy anh ta vẫn nhìn ra được.
Hạ Thời Yến đứng dậy từ trên ghế salon, cất giọng hướng về phía phòng ăn nói: “Công ty của anh còn có chút việc phải đi trước, hôm nào có thời gian mình cùng nhau ăn cơm.”
“Không tiễn.” Giọng điệu Hạ Diệp Chi bình thường, bưng đĩa liền đi vào phòng bếp, cũng không hề có ý muốn tiễn Hạ Thời Yến chút nào.
Tự tìm tới cửa được thì tự đi được, cô lười tiễn.
Hạ Thời Yến vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người đàn ông vóc người cao lớn đứng ở cửa.
Trong mắt của người đàn ông này là khí tức ngang ngược làm cho người ta sợ hãi, Hạ Thời Yến vốn không muốn quản nhiều, nhưng anh ta gặp được nên vẫn hỏi nhiều một câu: “Anh là ai?”
Nhìn qua người đàn ông này không phải loại lương thiện, một mình Hạ Diệp Chi ở chỗ này, người đàn ông này tìm tới cửa làm cái gì?
Hạ Diệp Chi ở bên trong nghe thấy được tiếng mở cửa nhưng lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc Hạ Thời Yến nói cô cũng nghe thấy.
Cô theo tiếng nói đi tới bên này, vừa lúc nghe thấy một câu: “Anh không cần biết tôi là ai.”
Bên trong lạnh lùng còn lộ ra một chút u ám.
Cô nghe ra được đây là giọng nói của Tiêu Thâm, vội vàng đi ra.
Đi tới cửa xem xét, quả nhiên chính là Tiêu Thâm.
“Tiêu Thâm, sao anh lại tới đây?” Hạ Diệp Chi để ý thấy sắc mặt Hạ Thời Yến có chút khó coi, cũng không muốn hỏi nhiều.
Tiêu Thâm vẫn ít nói như cũ, anh ta đưa cái túi sách trong tay cho Hạ Diệp Chi nhìn.
Cái túi đen như mực, Hạ Diệp Chi cũng không biết bên trong là thứ gì.
Hạ Diệp Chi đi tới, có chút tò mò hỏi: “Thứ gì vậy?”
Hạ Thời Yến thấy Hạ Diệp Chi và Tiêu Thâm có vẻ quen thuộc, hỏi: “Diệp Chi, hai người quen nhau à?”
“Ở phòng đối diện.” Hạ Diệp Chi cũng chỉ giải thích thêm một câu, chỉ chỉ phòng ở đối diện.
Hạ Thời Yến nhìn theo phương hướng tay Hạ Diệp Chi chỉ, hướng phòng ở đối diện nhìn thoáng qua, lập tức khẽ gật đầu: “Quen biết là được.”
Anh ta nói xong, lại nhìn Tiêu Thâm một chút, nhấc chân đi ra.
Hạ Thời Yến vừa đi, Hạ Diệp Chi liền để Tiêu Thâm đi vào.
Nhưng Tiêu Thâm cũng không đi vào, chỉ đưa cái túi đen như mực trong tay cho cô.
Hạ Diệp Chi cầm lấy cái túi phát hiện ra cái túi này cũng khá nặng.
Cô tò mò mở ra xem một chút, phát hiện bên trong là một chậu hoa sen đá, chỉ liếc mắt liền nhìn ra được là trồng rất cẩn thận, mà lại chọn lọc qua.
Rất tinh xảo xinh đẹp.
Lúc Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên phát hiện trước mặt đã không còn ai, sau khi Tiêu Thâm đem cái túi giao cho Hạ Diệp Chi liền xoay người rời đi.
Rốt cuộc Tiêu Thâm muốn làm cái gì?
Đưa bữa ăn khuya, đưa cô đi Mạc thị, còn tặng cho cô chậu hoa…
Hai chuyện trước, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng lần này tặng cho cô chậu hoa chuyện này liền có chút kì lạ.
Tiêu Thâm nhìn qua thật sự không phải là một người đàn ông tinh tế tỉ mỉ như thế, coi như bên trong anh ta tinh tế tỉ mỉ, đó cũng là dùng ở trên người Mạc Cẩm Vân, đối với cô tốt như vậy để làm gì?
Hạ Diệp Chi nghĩ mãi không ra.
Cô về đến phòng, lấy chậu hoa ra đặt ở trên mặt bàn.
Nhiệt độ không khí bên ngoài quá thấp, cô cũng không để ở trên bệ cửa sổ, chỉ đặt ở trong phòng.
Cô nhìn chằm chằm chậu hoa này một lúc, gửi cho Thẩm Lệ một tin nhắn messenger.
“Một người đàn ông mua đồ ăn cho một người phụ nữ còn tặng chậu hoa, thể hiện điều gì?”
Thẩm Lệ trả lời: “Anh ta muốn theo đuổi cậu.”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng: “Tớ cũng không có nói tớ chính là người phụ nữ kia.”
Thẩm Lệ hoàn toàn không nghe Hạ Diệp Chi giải thích: “Ai theo đuổi cậu?”
Hạ Diệp Chi có chút bất đắc dĩ, vẫn nói thật ra: “Người vệ sĩ kia.”
Thẩm Lệ gửi tới một cái vẻ mặt sợ hãi: “Tớ cảm thấy không phải anh ta muốn theo đuổi cậu, có thể là anh ta muốn giết cậu!!!”
Phía sau còn thêm ba dấu chấm than, đủ để khiến cho Hạ Diệp Chi khiếp sợ.
Cô mới chỉ gặp qua Tiêu Thâm một lần, Tiêu Thâm cho cô một cảm giác anh ta rất đáng sợ, rất hung ác.
Hạ Diệp Chi gửi cho cô ấy một cái biếu tượng mắt trợn trắng.
Rất nhanh, Thẩm Lệ liền gọi điện thoại tới.
“Diệp Chi! Xảy ra chuyện gì cậu mau mau nói cho tớ một chút!” Trong giọng nói của Thẩm Lệ mang theo mùi tám chuyện nồng nặc.
Hạ Diệp Chi mở loa ngoài, tiếp tục thu dọn phòng bếp: “Cái gì nên nói tớ đều nói với cậu rồi còn có thể nói cái gì nữa?”
“Cậu chắc chắn người vệ sĩ kia của cậu không có ý đồ xấu đối với cậu không?”
Hạ Diệp Chi vô cùng chắc chắn: “Không.”
Tiêu Thâm không phải là người bình thường, anh ta muốn lấy mạng một người có thể trực tiếp ra tay luôn, không cần đến việc mua đồ ăn tặng chậu hoa lằng nhà lằng nhằng như thế này để làm giảm xuống sự đề phòng của Hạ Diệp Chi sau đó mới xuống tay.
“Chuyện này…” Thẩm Lệ cố ý kéo dài câu nói để gây sự chú ý của Hạ Diệp Chi, chờ đến lúc Hạ Diệp Chi không nhịn được phải gọi cô ấy một tiếng, cô ấy mới nói tiếp: “Đúng là anh ta thật sự muốn theo đuổi cậu!”
Giọng điệu này so với lúc vừa rồi nói Tiêu Thâm đối với Hạ Diệp Chi không có ý đồ xấu, còn chắc chắn hơn.
Hạ Diệp Chi bị giọng nói chắc chắn của Thẩm Lệ làm cho giật nảy mình!
Tiêu Thâm theo đuổi cô?
Cô điên rồi, hay là Tiêu Thâm điên rồi?
Hạ Diệp Chi nhún vai run rẩy một cái, suy nghĩ một chút mới nói: “Không, anh ta không thích tớ, anh ta có người mình thích rồi.”
Thẩm Lệ nghe xong đều cảm thấy buồn bực: “Không thích cậu, cũng không phải có ý đồ xấu với cậu, nhưng lại đối với cậu tốt như vậy, chỉ có một nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
Thẩm Lệ phát huy trọn vẹn sức tưởng tượng của một diễn viên của mình, trịnh trọng nói ra bốn chữ: “Được người nhờ giúp.”
Lúc Hạ Diệp Chi nghe được bốn chữ này, cả người đều ngây ngẩn.
“Được… được ai nhờ vả?” Hạ Diệp Chi cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên lắp bắp như vậy.
Thẩm Lệ tiếp tục phân tích: “Đương nhiên là một người rất quan tâm tới cậu!”
Giọng nói của Hạ Diệp Chi có chút nhẹ: “Trừ cậu ra, còn có ai sẽ quan tâm tớ như vậy?”
Thẩm Lệ theo bản năng nói một câu: “Đương nhiên là ông chủ lớn rồi!”
Đoành…
Có cái gì đó ở dưới đáy lòng nổ tung ra.
Trong đầu Hạ Diệp Chi còn một mảnh trống không.
Thẩm Lệ cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, điện thoại lâm vào im lặng một cách kỳ dị.