Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 678: Chương 678: Gọi cô ta một tiếng chị hai




Tiêu Thanh Hà chờ ở cửa ra vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đợi mãi cũng không thấy xe của Hạ Diệp Chi ra.

Tốc độ của mỗi chiếc xe đi từ bãi đỗ xe ra ngoài đều rất từ từ, cũng đủ để cho bà ta thấy rõ được người ở bên trong không phải là Hạ Diệp Chi.

Bà ta khẳng định không hề bỏ qua dù chỉ một chiếc xe, nhưng vẫn không nhìn thấy Hạ Diệp Chi.

Chẳng lẽ Hạ Diệp Chi không lái xe tới đây? Hay là Hạ Diệp Chi biết bà ta ở chỗ này chờ, cho nên không tới đây nữa?

Tiêu Thanh Hà càng nghĩ càng cảm thấy là Hạ Diệp Chi cố ý tránh bà ta.

Bà ta quay người trở lại trong xe, nói với lái xe: “Chúng ta đi về trước.”

Trở lại nhà họ Hạ, Tiêu Thanh Hà đụng phải Hạ Thời Yến đang cầm tài liệu vừa trở về từ công ty.

“Thời Yến, sao con lại ở nhà?” Tiêu Thanh Hà chậm giọng lại, vô cùng điềm đạm.

Hạ Thời Yến nhíu mày, rõ ràng là không hề muốn nói chuyện cùng Tiêu Thanh Hà: “Về lấy tài liệu.”

“À.” Tiêu Thanh Hà biết rất rõ tính tình của Hạ Hương Thảo nhưng ở chung với Hạ Thời Yến lại rất ít, cũng không phải là rất biết cách hòa hợp với Hạ Thời Yến.

Hạ Thời Yến lạnh lùng như vậy, Tiêu Thanh Hà liền không biết nói gì nữa.

Hạ Thời Yến cảm thấy rất mệt, ban đầu cũng không muốn trả lời Tiêu Thanh Hà, cầm tài liệu liền đi ra ngoài.

Tiêu Thanh Hà thấy Hạ Thời Yến sắp đi ra ngoài, cắn răng gọi anh ta lại: “Thời Yến, con chờ một chút.”

“Bà còn có chuyện gì?” Hạ Thời Yến đối với Tiêu Thanh Hà không thể gọi là chán ghét, cũng không phải là không thích, chỉ là hơi khinh thường mà thôi. Cho nên không thế nào cùng nói chuyện với người mẹ kế này.

“Mẹ vừa mới gặp Diệp Chi ở siêu thị.”

Vẻ mặt Tiêu Thanh Hà giống như muốn nói lại thôi, biểu cảm trên mặt Hạ Thời Yến hơi trì trệ: “Ai? Diệp Chi à? Bà lại đi tìm nó làm gì?”

“Mẹ nghi ngờ nó biết tin tức của chị con, lúc mẹ hỏi nó đều không có phản ứng gì. Sau đó mẹ đến lối ra bãi đỗ xe đợi nó, ngay cả bãi đỗ xe nó cũng không hề tới, nó chính là đang cố ý tránh mẹ!”

Tiêu Thanh Hà càng nói càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy, vẻ mặt cũng càng ngày càng chắc chắn.

Hạ Thời Yến nhíu nhíu mày giống như đang nghe chuyện cười, bất chợt nói: “Làm phiền tự bà nghĩ lại một chút bà đối với Diệp Chi đã làm những chuyện tốt gì, được không? Nếu tôi là nó, tôi cũng không muốn đáp lời bà!”

“Thời Yến, sao con lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ con không có chút lo lắng nào cho em gái của con sao? Nó là em gái ruột của con mà!”

“Diệp Chi cũng là con gái ruột của bà đấy!”

Hạ Thời Yến nói một câu làm cho Tiêu Thanh Hà ngậm miệng không trả lời được.

Anh ta cũng không phải là đang nói chuyện giúp Hạ Diệp Chi, khi còn bé Hạ Diệp Chi rất ngoan, anh ta cũng không chán ghét cô.

Sau khi Tiêu Thanh Hà tiến vào nhà họ Hạ vẫn đem tất cả sự chú ý đặt ở Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo bị nuông chiều đến mức bệnh tật đầy người cũng có một phần công lao của Tiêu Thanh Hà.

Thiện và ác, vốn chính là bản tính tồn tại bên trong của con người.

Mà khi còn bé Hạ Thời Yến căn bản bị nuôi thả, Hạ Lập Nguyên bận bịu công việc không có thời gian để ý đến anh ta, Tiêu Thanh Hà muốn thân thiết với anh ta lại không thân thiết được, anh ta vẫn luôn là người trung lập nhất ở nhà họ Hạ.

Tận đến khi anh ta cùng đám bạn xấu kia đua xe, Hạ Lập Nguyên nhìn không nổi, đưa anh ta ra nước ngoài rèn luyện.

Nói cho cùng, anh ta và Hạ Diệp Chi cũng không có thù sâu hận lớn gì, Hạ Diệp Chi với anh ta mà nói, chính là một người em gái không ghét nhưng cũng không gần gũi nhiều.

Có lẽ bởi vì có quan hệ máu mủ, nên so với những người khác vẫn thân thiết hơn một chút.

Hành động của Tiêu Thanh Hà đối với Hạ Diệp Chi, Hạ Thời Yến nhìn thấy cũng cảm thấy hơi quá mức, có chút không thể tưởng tượng, nhưng anh ta lười quan tâm.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới anh ta.

Mặt Tiêu Thanh Hà trắng bệch, kéo ống tay áo Hạ Thời Yến: “Thời Yến, con nghe mẹ nói đã, mẹ thật sự cảm thấy Hương Thảo mất tích nhất định có liên quan tới Diệp Chi. Con và nó quan hệ tốt, nó không chịu để ý đến mẹ nhưng nếu là con đi tìm nó chắc chắn nó sẽ nói cho con biết! Bằng không…”

Tiêu Thanh Hà trầm ngâm suy nghĩ, nói ra: “Bằng không chúng ta liền báo cảnh sát đi!”

Hạ Thời Yến luôn luôn chướng mắt Tiêu Thanh Hà, bị bà ta nắm chặt tay áo như thế này, mặt anh ta đã đen lại.

Hất Tiêu Thanh Hà ra, vẻ mặt anh ta chán ghét sửa sang lại ống tay áo của mình: “Người không biết còn tưởng rằng Hương Thảo mới là con gái ruột của bà, Diệp Chi là nhặt được đấy?”

“Thời Yến, con có ý gì vậy…” Cho tới tận bây giờ, Tiêu Thanh Hà cũng không thấy được bản thân đã làm cái gì không đúng.

Hạ Hương Thảo làm ra những chuyện kia đã từng khiến cho bà ta cảm thấy thất vọng, nhưng bà ta vẫn không thể mặc kệ Hạ Hương Thảo.

Dù sao, bà ta thương yêu Hạ Hương Thảo nhiều năm như vậy, không phải con ruột mà là hơn cả con ruột.

“Hừ!” Hạ Thời Yến hừ lạnh một tiếng, không muốn cùng bà ta nói nhảm nữa, nghênh ngang rời đi.



Sau khi Hạ Diệp Chi mang theo Mạc Hạ về nhà, cô đem đồ đạc vừa mua sắp xếp ổn thỏa liền bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa.

Nấu cơm cho Mạc Hạ cô luôn luôn rất chu đáo, cố gắng làm đồ ăn thật đẹp mắt nhưng phải ngon.

Mạc Hạ cơm nước xong xuôi liền đi ngủ.

Lúc Hạ Diệp Chi dỗ con bé xong trở lại nhà ăn thu dọn bộ đồ ăn trên bàn lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa.

Ban đầu, Hạ Diệp Chi còn tưởng rằng cô nghe lầm.

Cô đứng thẳng người nghiêng tai lắng nghe một lúc, phát hiện thật sự có người đang gõ cửa, lúc này mới đứng dậy đi đến phía cửa.

Bình thường cô không có bạn bè gì, mấy ngày qua người tìm cô dường như thật sự cũng không ít.

Hạ Diệp Chi đi tới cạnh cửa, từ bên trong mắt mèo nhìn ra bên ngoài một chút, lúc phát hiện người đứng ở ngoài cửa là Hạ Thời Yến cả người cô đều sửng sốt.

Lại là người rất lâu chưa từng gặp mặt.

Cô nghĩ đến hôm nay gặp Tiêu Thanh Hà ở siêu thị nên gần như đã biết được nguyên nhân Hạ Thời Yến tìm tới cửa.

Quan hệ của cô và Hạ Thời Yến không nóng không lạnh, không thân thiết nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Thái độ của Hạ Diệp Chi đối với anh ta vẫn tốt hơn so với Tiêu Thanh Hà một chút.

Cuối cùng, cô vẫn mở cửa phòng ra.

Hạ Diệp Chi do dự một chút, vẫn gọi một tiếng: “Anh cả.”

Nhà họ Hạ có ba người con, lớn nhất là Hạ Thời Yến, Hạ Hương Thảo xếp thứ hai, Hạ Diệp Chi là nhỏ nhất.

Nếu như Hạ Hương Thảo không phát điên như vậy, Hạ Diệp Chi còn phải gọi cô ta một tiếng chị hai.

“Diệp Chi, đã lâu không gặp.” Rất lâu rồi Hạ Thời Yến chưa gặp Hạ Diệp Chi, lúc nói chuyện vô cùng mất tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng có chút vui vẻ miễn cưỡng.

“Vào đi rồi nói.” Hạ Diệp Chi nghiêng người sang một bên, để Hạ Thời Yến đi vào.

Hạ Thời Yến đi vào đánh giá xung quanh căn phòng.

Căn phòng này với anh ta mà nói là rất nhỏ.

Hạ Diệp Chi dẫn anh ta đến ghế sofa ngồi xuống, hai tay Hạ Thời Yến chống ở trên đầu gối, hỏi: “Một mình em ở đây à?”

Hạ Diệp Chi không trả lời, cầm một cái ly hỏi anh ta: “Anh muốn uống gì?”

“Không cần phiền, anh không khát.” Hạ Thời Yến đặt tay xuống, ra hiệu mình không uống gì hết.

Hạ Diệp Chi rót cho anh ta một ly nước sôi để nguội, đặt ở trước mặt anh ta.

“Anh cả cố ý tới tìm em là có chuyện gì không?” Hạ Diệp Chi thật sự vô cùng không thích mỗi lần lại tới một người hỏi vấn đề này, nhưng Hạ Thời Yến tìm đến cô, tuyệt đối là bởi vì có việc nên mới đến.

Tay Hạ Thời Yến co lại, mân mê cái cằm, cân nhắc mở miệng nói: “Tiêu Thanh Hà nói với anh, bà ta gặp em ở siêu thị.”

Anh ta gọi thẳng tên Tiêu Thanh Hà cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Hạ Diệp Chi cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ.

“Ừm.” Hạ Diệp Chi ngồi xuống đối diện ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.