Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 230: Chương 230: Ông chính là loại người già rồi còn hồ Đồ




Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, sắc mặt cũng không tốt hơn Mạc Đình Kiên.

Trần Tuấn Tú thật sự quyết tâm đối đầu với Mạc Đình Kiên.

Cô nghĩ mãi mà không ra là vì lý do gì đã khiến Trần Tuấn Tú chẳng phân biệt đúng sai lại đi đối mặt với Mạc Đình Kiên như vậy.

Bầu không khí trong xe có chút ngưng trệ.

Kế hoạch sáng sớm của bọn họ chính là sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ tới Kim Hải ăn cơm.

Thời Dũng lái ô tô đến Kim Hải.

Cố Tri Dân cũng đã sớm tới câu lạc bộ chờ bọn họ.

Khi đoàn người Hạ Diệp Chi đi vào, anh ta đang gọi món ăn.

Trong khoảng thời gian dài không gặp Cố Tri Dân, anh ta vẫn mang bộ dạng cà lơ phất phơ như vậy. Anh ta kéo ghế hướng Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt: “Diệp Chi, ngồi bên này.”

Anh ta nhiệt tình quá mức khiến Hạ Diệp Chi kinh ngạc: “Anh nịnh nọt tôi như vậy, tôi cũng không có khả năng giúp anh nói tốt trước mặt Tiểu Lệ.”

“Không nên nghĩ tôi mưu lợi như vậy có được hay được không? Bây giờ em chính là bảo bối. Chúng tôi đều muốn chăm sóc em.” Cố Tri Dân nói xong nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, cậu nói xem có phải không?”

Mạc Đình Kiên không để ý tới anh ta, tự giác thay Diệp Chi kéo ghế, để cho cô ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Tri Dân cảm thấy không có chút sức lực nào, bước tới bên cạnh Phó Đình Tây hỏi: “Làm sao vậy? Mọi chuyện không thuận lợi hả?”

Phó Đình Tây buông tay.

Anh cảm thấy rất thuận lợi, thế nhưng sau khi Mạc Đình Kiên nhìn thấy Trần Tuấn Tú thì sắc mặt có gì đó không đúng.

Một đám người cơm nước xong xuôi đã là tám giờ tối.

Cố Tri Dân và Phó Đình Tây còn phải tới bữa tiệc, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi về nhà.

……

Về đến nhà, Hạ Diệp Chi bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tần Thủy San đang lau dọn.

Tần Thủy San thấy hai người tiến vào, liền lên tiếng chào: “Cậu chủ, mợ chủ.”

Tuy mặt Tần Thủy San sưng nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhìn ra cô ta không tình nguyện.

Trán của Tần Thủy San sưng lên xanh tím, trên mặt dán nhiều miếng dán vết thương, Hạ Diệp Chi hỏi: “Cô ổn chứ?”

Tần Thủy San giống như sửng sốt một chút: “Cũng ổn.”

Mạc Đình Kiên trông thấy Tần Thủy San, kéo Hạ Diệp Chi cùng đi lên lầu: “Đi lên nghỉ ngơi đi.”

Đến góc cua của cầu thang, Hạ Diệp Chi quay đầu lại, đã thấy Tần Thủy San ngồi xổm trên mặt đất lau chùi.

“….” Đầu óc Tần Thủy San bị đánh hỏng rồi sao, nghiêm túc chuẩn bị làm người hầu ư?

Hạ Diệp Chi bị ý nghĩ này của chính mình làm cho hoảng sợ.

Hai người trở lại phòng ngủ, Hạ Diệp Chi phải đi tắm rửa, cô mới bước một chân vào phòng tắm, điện thoại liền kêu.

Mạc Đình Kiên theo bản năng nhìn thoáng qua, đã nhìn thấy trên màn hình hiện ra dòng chữ “Đến từ ông nội.”

Anh nhớ tới lúc trước ông cụ Mạc có kết bạn zalo với Hạ Diệp Chi.

Anh nhìn thoáng qua hướng phòng tắm, bên trong cũng vừa lúc vang lên tiếng nước.

Lúc này, Mạc Đình Kiên mới cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra xem.

Ông cụ Mạc là gửi tin nhắn thoại, Mạc Đình Kiên ấn nút mở nghe.

“Diệp Chi, hôm nay Ân Nhã lại gây thêm phiền toái cho con à…”

Mạc Đình Kiên nghe xong mấy lời này, chỉ là ý tứ không rõ lắm… Khẽ nhếch môi.

Ông cụ Mạc đang bao che chuyện xấu của mình, bây giờ Hạ Diệp Chi đang mang thai, tuy khiến anh rất vui mừng, nhưng Mạc Ân Nhã cũng là cháu gái ruột của ông cụ Mạc.

Mạc Ân Nhã nhất định là đã chạy tới trước mặt ông cụ Mạc tố cáo rồi, tuy ông cụ Mạc không phải là người không biết phân biệt phải trái, nhưng đã xảy ra chuyện này, ông khó tránh khỏi muốn nhắc nhở Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên xóa tin nhắn kia của ông cụ Mạc, gọi video nói chuyện.

Bên kia Mạc An Lâm cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ Hạ Diệp Chi lại chủ động gọi video cho ông.

Ông vẫn là chọn nghe cuộc gọi.

Kết quả, sau khi video kết nối, xuất hiện trên màn hình không phải là Hạ Diệp Chi, mà rõ ràng chính là gương mặt khiến ông phiền lòng của Mạc Đình Kiên.

“Tại sao lại là con? Diệp Chi đâu?” Ông cụ Mạc hung dữ nghiêm mặt, trên mặt rõ ràng viết không muốn gặp Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên đổi sang camera sau, quay đúng cửa phòng tắm đang đóng chặt: “Đang tắm.”

Ông cụ Mạc bĩu môi: “Ta và con không có gì để nói cả, ngày mai ta sẽ gọi lại cho nó.”

Ông cụ Mạc nói xong muốn tắt video, lúc này Mạc Đình Kiên lại ung dung nói một câu: “Nếu như ông thật sự rất nhàm chán, thì có thể trở về công ty tiếp tục đi làm, con nghĩ con trai ông rất vui vẻ tặng lại vị trí của mình cho ông.”

Ông cụ Mạc thoáng nghiêm mặt: “Mạc Đình Kiên!”

Mạc Đình Kiên cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trào phúng nhếch môi: “Vào lúc cháu dâu đang mang thai lại nhét phụ nữ vào biệt thự của cháu trai mình, ông chính là loại người già rồi còn hồ đồ.”

Chuyện lần này hoàn toàn chọc giận Mạc Đình Kiên, anh và ông cụ Mạc khi còn bé rất thân, nhưng lần trước khi quay về nhà cũ, ông cụ lại không cho anh điều tra lại chuyện của mẹ anh, vì vậy giữa hai người liền có khoảng cách.

Chỉ có điều, thái độ của ông cụ đối với Hạ Diệp Chi khá tốt, Mạc Đình Kiên mới không đem ra làm rõ ràng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không nghĩ tới, ông cụ Mạc còn có thể làm ra chuyện như vậy.

Ông cụ Mạc tức giận đến mức râu ria run lên, lập tức nói mấy lời mang ý vị sâu xa: “Đình Kiên, ông cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn con kế thừa Mạc thị to như vậy, con không thể chỉ giao trái tim cho một người phụ nữ như vậy, không nên giống như bố của con…”

Ông cụ Mạc xem ra, là quý công tử hào môn thế gia, bên cạnh oanh yến tự nhiên không thể thiếu, đều coi đó là chuyện bình thường.

Nhưng người ông thương yêu nhất là Mạc Đình Phong, sau khi vợ gặp chuyện không may cũng không có qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, những năm gần đây đều buồn bực không vui.

Ông đã phong hoa nửa đời người, ngược lại sinh ra một đứa con trai si tình.

Lúc Mạc Đình Kiên mang theo Hạ Diệp Chi về khu nhà cũ, bộ dạng ông nhìn bảo bối kia, trong nội tâm mơ hồ đã có ý khác.

Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Giống bố con sao? Ông chắc chắn ông ta không quên được mẹ con, chẳng lẽ không phải bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, chột dạ?”

“Đình Kiên, ông đã nói bao nhiêu lần với con, năm đó, chuyện của mẹ con bên trong không có gì mờ ám cả, đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Thanh âm của ông cụ Mạc mang theo chút mệt mỏi.

“Mẹ của con là ta nhìn thấy lớn lên từng chút một, bố con đối với mẹ con là dạng tình cảm gì, con không phải không biết. Đình Kiên, chính con cũng đã điều tra nhiều năm như vậy, điều tra ra cái gì? Còn không phải chính là không điều tra ra gì cả, những cái kia… Vốn chính là do con tự suy tưởng ra.”

Ông cụ Mạc vẫn còn nói tiếp, Mạc Đình Kiên cũng không cắt ngang lời ông.

Chẳng qua là chờ đến khi ông nói xong, Mạc Đình Kiên mới chậm rãi nói: “Năm nay, cô con sẽ trở về, cũng nhiều năm rồi Cô cũng chưa đón năm mới ở nhà.”

Mạc Đình Kiên nói xong, liền híp mắt lại, con ngươi bất động quan sát thái độ của ông cụ Mạc.

Nhưng trên mặt ông cụ Mạc ngoại trừ một chút xúc động ra cũng không tỏ vẻ gì khác.

Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Hạ Chính Tu đã nói dối?

Anh cũng không tin cô có liên quan tới chuyện năm đó.

“Mạc Đình Kiên?”

Thanh âm Hạ Diệp Chi truyền đến, phá vỡ suy nghĩ của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên quay đầu lại, đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi mặc áo ngủ, bên ngoài phủ thêm một lớp áo khoác dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.