Mạc Đình Kiên thu mắt mày lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ôn hoà.
Anh vẫy tay với Hạ Diệp Chi: “Qua đây.”
Hạ Diệp Chi tới gần rồi mới phát hiện anh đang cầm điện thoại của cô.
Ông cụ Mạc nhìn thấy Hạ Diệp Chi qua video rồi cười gọi cô: “Là Diệp Chi đấy à.”
“Ông nội.” Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn và nở nụ cười với ông cụ Mạc trong video.
Mạc Đình Kiên cầm điện thoại hướng về phía mình: “Được rồi. Lớn tuổi thì đi ngủ sớm một chút, không có việc gì làm thì uống chút trà, luyện Thái cực để tu tâm dưỡng tính.”
Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt, không hề khác lúc bình thường.
Hạ Diệp Chi không biết lúc trước hai người họ nói chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Cháu thấy Mạc Đình Kiên nói đúng. Ông nội nên đi ngủ sớm một chút, nên rèn luyện cơ thể nhiều hơn.”
Ông cụ Mạc hơi nghẹn họng, không nhịn được xua tay: “Được rồi được rồi, ông đi ngủ.”
Âm cuối còn chưa biến mất thì Mạc Đình Kiên đã tắt cuộc gọi video rồi.
Tốc độ đó nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy rất qua loa.
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô nên uốn nắn anh: “Anh nên chờ ông nội cúp máy trước mới đúng.”
“Lớn tuổi rồi nên tốc độ tay chậm, anh chờ ông cúp máy sẽ lãng phí thời gian.” Khỏi phải nói thì cả vẻ mặt lẫn giọng nói của Mạc Đình Kiên đều rất qua loa lấy lệ.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện của Tần Thuỷ San nên cũng không khuyên nhiều.
Chuyện của Mạc Đình Kiên, trong lòng anh tự có chừng mực.
...
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi thức dậy hơi trễ như thường lệ.
Cô vừa vào phòng ăn thì đã nhìn thấy Tần Thuỷ San im lặng không nói gì mà bưng thức ăn, vết sưng trên trán đã giảm một chút nên cũng không quá doạ người như hôm qua nữa.
Tần Thuỷ San không có biểu cảm gì mà bưng thức ăn sáng lên bàn.
Hạ Diệp Chi vừa ăn sáng, mặt vừa không biến sắc đánh giá Tần Thuỷ San.
Cô luôn cảm thấy rằng, ngày hôm qua, sau khi từ bệnh viện trở về thì Tần Thuỷ San trở nên là lạ.
Cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô không nói được, nhưng điều rõ ràng nhất chính là rất ít nói, còn rất nghiêm túc làm việc.
Sợ là hôm qua bị đánh đến ngốc luôn rồi, hay là nói Tần Thuỷ San cảm thấy làm giúp việc cũng rất thú vị?
Chậm rãi ăn sáng xong, Tần Thuỷ San đột nhiên đi về phía cô, dáng vẻ như có lời muốn nói.
Hạ Diệp Chi phất tay ý bảo những người giúp việc khác đi ra ngoài.
Đến khi những người giúp việc khác đều đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi mới nhìn Tần Thuỷ San: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tần Thuỷ San nói thẳng: “Tôi muốn về nhà.”
“Ừm?” Chẳng lẽ là vì đánh một trận với Mạc Ân Nhã nên đầu óc bị đánh đến tỉnh táo rồi?
Trên mặt Tần Thuỷ San hiện lên một tia không cam lòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhìn ra được tình cảm của cô và Mạc Đình Kiên rất tốt.”
Hôm qua, lúc ở bệnh viện, cô ta đứng một bên, là thân phận của một người đứng xem thì nhìn đến rõ ràng.
Sau khi Mạc Đình Kiên đến, trong mắt anh chỉ có một mình Hạ Diệp Chi.
Đừng nói cô ta, ngay cả Mạc Ân Nhã mà người đàn ông đó cũng không nhìn qua.
Cô ta có dã tâm, thỉnh thoảng cũng vì tự tin mù quáng mà đầu óc trở nên mê muội, nhưng cô ta vẫn có sức phán đoán của một người trưởng thành.
Cô ta là con gái một, hoàn cảnh gia đình cực tốt, trong xương đã có sẵn sự kiên ngạo bẩm sinh. Thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ phạm lỗi ngớ ngẩn, nhưng cô ta không ngu.
Hạ Diệp Chi đang nghiêng đầu lấy ly nước. Nghe vậy, cô hơi ngẩn ra, cô không nghĩ Tần Thuỷ San sẽ nói lời này.
Cô không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Tần Thuỷ San.
Tần Thuỷ San dường như không có thói quen bị người ta nhìn chằm chằm nên sắc mặt hơi không được tự nhiên, cô ta nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Chính là cảm thấy Mạc Đình Kiên rất yêu cô, anh ấy thật sự rất nuông chiều cô.”
“Ôi, cái này cũng có thể nhìn ra.” Hạ Diệp Chi nháy mắt một cái, trên mặt hiện lên biểu cảm đương nhiên.
Tần Thuỷ San cảm thấy người phụ nữ tên Hạ Diệp Chi này có mưu tính rất sâu, thoạt nhìn thì dáng dấp tạm được, bộ dạng không nóng không lạnh không có sức sát thương gì.
Thế nhưng, cô ấy lại có thể lơ đãng đâm mình một dao.
Rõ ràng là không có gia thế gì hết, cũng không phải là một người phụ nữ xuất sắc, thế nhưng trông cô luôn có vẻ như rất đầy đủ. Khi cô và Mạc Đình Kiên đứng chung với nhau, người ta sẽ vô thức mà cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Hôm qua Tần Thuỷ San thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đứng chung với nhau, chính là cảm giác đó.
Cảm giác hai người rất xứng đôi, bất kì người nào cũng không chen chân vào được.
“Hạ Diệp Chi, hôm nay tôi muốn nói điều kiện với cô. Gần đây cô đang viết kịch bản đúng không? Muốn bán kịch bản đúng không? Tôi là nhà sản xuất phim, tôi có thể làm trung gian giới thiệu cho cô, còn cô thì phải trả hợp đồng thuê người lại cho tôi.”
Tần Thuỷ San cảm thấy khi cô ta đứng, Hạ Diệp Chi ngồi thì sẽ thành ra cô ta thấp một bậc so với Hạ Diệp Chi. Thế nên cô ta ngồi xuống đối diện với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi rất bất ngờ.
Tần Thuỷ San có thể trà trộn thành người giúp việc vào biệt thự để tới gần Mạc Đình Kiên, điều đó đã nói rõ cô ta là một người phụ nữ cơ mưu, gan dạ.
Thế nhưng cô ta lại bỏ sự gan dạ, cơ mưu này vào việc bất chính.
Hạ Diệp Chi không phải rất tin tưởng Tần Thuỷ San, nhưng cũng không nghi ngờ lắm.
“Tôi có thể đưa cho cô hợp đồng thuê người, hôm nay cô có thể đi rồi. Còn chuyện làm trung gian giới thiệu cho tôi thì tạm thời chưa cần.”
Không phải trong lòng Hạ Diệp Chi tối tăm, mà là người trong nghề bị trộm bản thảo cũng không ít.
Tuy bây giờ cô không có danh tiếng gì, nhưng kịch bản là do cô dành rất nhiều tâm tư mới viết ra.
Nếu Tần Thuỷ San muốn lừa bịp cô thì cô ta hoàn toàn có thể bắt tay từ chỗ này.
Tần Thuỷ San cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Hạ Diệp Chi sẽ làm như vậy: “Được, vậy đến khi cô cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Cô ta nói xong thì lấy ra tờ giấy ghi số điện thoại đã được viết xong từ sáng sớm ra.
Hạ Diệp Chi vẫn nhận lấy.
Tần Thuỷ San thay đồ của người giúp việc ra, Hạ Diệp Chi phái tài xế đưa cô ta về.
Nhìn Tần Thuỷ San lên xe rời đi, Hạ Diệp Chi đột nhiêm cảm thấy hơi nhàm chán.
Cũng may cô còn có thể lên mạng.
Có thể là gần đây lên hot search nhiều, trước đây Hạ Diệp Chi không có thói quen lướt Facebook, nhưng bây giờ khi không có việc gì thì cô sẽ lên Facebook xem danh sách hot search.
Cô đăng nhập vào Facebook, đề tài hấp dẫn số một với cô chính là một tin tức bất ngờ.
Mấy chữ “Trần Tuấn Tú huỷ bỏ hợp đồng với Thịnh Hải” cứ vậy mà xuất hiện trên bảng danh sách.
Hạ Diệp Chi nhấn vào xem, sau đó cô mới phát hiện bạn bè trên mạng đều bùng nổ rồi.
“Thật hay giả thế? Thời gian trước, người sáng lập thần bí XN của Thịnh Hải viết một bài thật dài đăng trên facebook, bài viết còn chưa qua bao lâu mà ảnh đế Trần đã huỷ bỏ hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi?”
“Tôi cảm thấy rằng có thế ảnh đế Trần muốn tự mình làm ông chủ để kiếm tiền.”
“Nói thật, những năm này, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đã dành hết nguồn lực tốt nhất cho Trần Tuấn Tú rồi, hầu như nguồn lực nào cũng rất lợi hại. Nhìn tổng quát các kịch bản mà Trần Tuấn Tú nhận đi, có bộ nào kém không? Nếu như không dùng toàn lực để nâng đỡ cho Trần Tuấn Tú thì tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có thể tạo ra rất nhiều siêu sao. Thế mà khi vừa cầm được giải thì lại trở mặt không nhận người!”
Bài viết này có hơn ngàn lượt like và lượt bình luận nên rất hot.
Bình luận có người phản bác người đăng bài, nhưng cũng có người đồng ý với chủ topic.
Ngay cả Hạ Diệp Chi khi đọc bài viết này, cô cũng cảm thấy chủ topic nói rất có lí.
Mấy năm nay Trần Tuấn Tú nổi tiếng nhưng không hề có scandal, một chuyện này thôi cũng đã làm cho tập đoàn truyền thông Thịnh Hải bỏ rất nhiều công sức rồi.
Trần Tuấn Tú huỷ bỏ hợp đồng sẽ làm cho tập đoàn truyền thông Thịnh Hải tổn thất rất lớn.
Nhưng Hạ Diệp Chi phải nghĩ sâu một chút.
Là Trần Tuấn Tú muốn huỷ bỏ hợp đồng hay là Mạc Đình Kiên muốn huỷ bỏ hợp đồng đây?