Rồi tôi kéo tay Phong đi một mạch để lại hai ánh mắt đầy kinh ngạc của Hoa và Mai. Hoa quay qua nói:
_ Hình như nảy giờ tụi mình như người tàn hình phải không Mai?
_ Đúng rồi đó!
_ Haizzz!- Hai nhỏ cùng nhau thở dài.
Quay lại với tôi và Phong, khi tới khu vườn trường thì tôi buông tay cậu ấy ra, thở “hổn hển” như chưa bao giờ được thở, mặt mũi tôi vẫn toát lên sát khí làm cho ai kia đứng cạnh cũng phải rùng mình.
_ Nè.... Cậu ghen à?- Vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta nhưng có chút ngượng ngùng trong đó.
_ Ghen...ghen cái đầu cậu. Cậu mau giải thích đi, cái con nhỏ Kim Yến đó là hôn thê cậu đúng không?
_ Tớ hỏi cậu trước, cậu trả lời đi rồi tới tớ.
_ Ừa! Đúng rồi! Là tôi ghen đó, ai kêu con nhỏ đó cứ đụng vào người tôi thích...
Bỗng Phong nắm lấy cánh tay tôi giựt một cái khiến tôi ngã vào người cậu, rồi cậu ôm chặt tôi, thật chặt, nói:
_ Vậy là cậu thích tớ đúng không?
_ Ừa! Đúng, tôi thích cậu đó cái tên đáng ghét kia. Mau thả tôi ra!
_ Tớ cũng thế!
_ Hả? Cậu đang nói gì vậy? Trả lời câu hỏi tôi đi!
_ Đúng vậy! Yến là hôn thê của tớ.- Câu nói ấy làm tôi bật khóc, ướt cả một bên vai áo cậu- Nhưng...tớ không thích cô ấy, người tớ thích là cậu, ngốc à! Dù cho có ai ngăn cản thì tớ vẫn sẽ không buông cậu đâu. Nên đừng khóc nữa nha nhóc con.- Giọng cậu lúc này ngọt ngào hơn bao giờ hết.
_ Ừm! Hix...hix...
Rồi cậu đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng nàn, ấm áp khiến cho tim tôi như muốn rớt ra khỏi người. Được 5 phút sau thì Phong buông tha cho tôi, khiến cho mặt mũi tôi đỏ hơn bất cứ khi nào, cậu lấy tay chùi hết những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt “cà chua” của tôi. Xong, cậu ấy nắm tay tôi đi với nụ cười dịu dàng nhất mà tôi từng thấy. Khi chúng tôi vừa bước vào lớp thì đứa nào cũng la hét um sùm ủng hộ hai đứa tôi, rồi tuyên bố có một cặp đôi quyền lực giữa lớp trưởng và lớp phó đã ra đời. Tôi vẫn cái mặt “cà chua” đó quay về chỗ ngồi, chưa được tịnh tâm lại thì nhỏ Hoa và Mai đến “tám” với tôi mấy chuyện trên trời dưới đất, còn bị tụi nó xử tội bỏ tụi nó lại một mình như người tàn hình nữa. Thấy thế nhưng tôi lại rất vui và hạnh phúc, có những đứa bạn tốt, một người bạn trai tuyệt vời cùng cái lớp 11C siêu quậy thì còn gì hơn. Chúng tôi tiếp tục học với hai tiết cuối cùng khá là thú vị.
Tới giờ ra về, mải chú ý dặn dò mấy bạn trực nhật lấy đồ trực và dọn vệ sinh mà tôi quên mất không biết Phong đâu, thì tôi mới hỏi Quang Anh:
_ Cậu thấy Phong đâu không?
_ Hình như cậu ấy lên lớp 11E gặp Hà Nhi rồi đó, hồi nảy cậu ấy nói với tớ sẽ cho Nhi một bài học.
_ Chết rồi! Chỗ này giao lại cho cậu nha, tớ đi đây.
Không đợi câu trả lời từ Anh, tôi chạy vụt đi mất, vừa lên tới nơi thì thấy Phong đang nói gì đó với Nhi:
_ Tôi nói cho cô nghe, cô không chỉ đụng tới Minh Châu mà còn đụng tới bạn cô ấy nữa, tôi nên xử lí cô thế nào nhỉ? Nghỉ học hay cho công ty ba cô phá sản nhỉ?
_ Tớ xin cậu, tớ biết lỗi rồi, xin cậu.- Hà Nhi nước mắt đầm đìa quỳ xuống cầu xin.
Trước cảnh đó, tôi không thể đứng yên mà nhìn được, tôi vội chạy vào can ngăn Phong:
_ Phong à! Đủ rồi! Cô ấy biết lỗi rồi mà.
_ Nhưng cô ấy đã làm cho cậu bị thương rất nhiều.
_ Nhưng giờ tớ có sao đâu, thôi đủ rồi Phong à.
_ Tớ không muốn.
_ Nhi biết lỗi rồi mà, tha cho cô ấy lần này đi mà.
_ ......Thôi được! Tớ đi trước.
_ Ừm!- Tôi quay qua đỡ Nhi lên rồi hỏi- Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?
_ Tôi không sao! Tại sao cậu lại giúp tôi, chẳng phải tôi đã làm nhiều thứ xấu xa với cậu sao?
_ Thôi đừng nhắc tới chuyện đó nữa, còn cậu, cậu tính sao?
_ Tôi nghĩ tôi sẽ sang Mĩ sống với gia đình và phụ giúp họ việc công ty, ngoài ra tôi cũng sẽ thay đổi con người mình.
_ Cậu nghĩ sáng suốt đó. Khi nào cậu đi?
_ Ngày mốt!
_ Tôi sẽ ra tiễn cậu.
_ Cậu có thể...có thể...dẫn Phong theo không? Tôi muốn nhìn cậu ấy lần cuối.
_ ....
_ Nếu không được thì thôi, tôi không....
_ Được!
_ Cám ơn cậu nhiều lắm!
_ Hihi...không có gì! Chúng ta hoà nha! Làm bạn nha!
_ Được thôi! Hoà!
Chúng tôi nắm tay nhau rồi ôm chầm lấy người trước mặt và cười nhẹ nhàng, vậy là một tình bạn mới lại được bắt đầu. Sau khi nói chuyện với Nhi xong, tôi chạy vội ra cổng trường nhưng không thấy Phong đâu cả, hơi buồn và thất vọng nên tôi định quay lại trường để kêu Nhi chở về thì vấp phải “cục đá đáng ghét”, tôi nhắm chặt hai mắt lại nhưng sao ngã mà chẳng đau gì thế? Mắt tôi mở to tròn như hai hòn viên bi nhìn người đang đứng trước mặt mình, là cậu ấy:
_ Cậu chưa về ư?
_ Làm sao tớ có thể để bạn gái mình ở lại được.
_ Òm!- Tôi chu mỏ trả lời- Nhưng tớ nhờ cậu chuyện này được không?
_ Có chuyện gì thì lên xe đi rồi nói.
_ Ừm!
Trong chiếc xe trên đường đi về nhà, tôi đã kể hết việc đối thoại giữa tôi và Nhi cho Phong nghe và xin cậu ấy tới tiễn Nhi vào ngày cô đi xa:
_ Phong à! Nha! Nha! Được không?
_ Không!
_ Đi mà! Nha! Xin cậu đó!
_ Tớ nói không là không.
_ Xì! Không thèm! Cho tớ xuống xe.
_ Nè! Cậu sao vậy?
_ Tớ đã năn nỉ cậu hết lời rồi mà không chịu.
_ Tớ...sẽ suy nghĩ lại nên cậu đừng xuống xe nữa.
_ Thiệt hả?
_ Ừ!
_ Yeahhhh! Yêu Phong nhất...- Phát hiện mình vừa nói câu không nên nói, mặt tôi đỏ bừng bừng, miệng khó khăn lắm mới mở được- Tớ...tớ...lỡ...lời... Cậu...đừng...có...
Chưa hết câu, Phong nhân cơ hội đó “kiss” vào môi tôi một cái khiến tôi im bặt cả người:
_ Vậy mới ngoan chứ! Tớ hiểu cậu mà!
_ Ừm!