“Sao ba lại như thế? Không phải khi trước ba luôn là một người tốt ư?”
Trong khi tôi đang nức nở trong nhà thì bầu không khí bên ngoài rất yên ắng. Sau khi bị tôi đuổi ra ngoài, ba tôi và Phong ra công viên gần đấy nói chuyện:
_ Cháu chào bác! Cháu là Phong, bạn cùng lớp với Châu.
_ Cháu không nói bác cũng biết cháu là ai. Lâu ngày không gặp cháu vẫn sống tốt chứ?
_ Vâng!
_ Cháu vẫn chẳng khác gì mấy. Không phải, phải là đẹp trai hơn mới đúng chứ!
_ Cám ơn bác quá khen.
_ Cháu đừng khiêm tốn thế chứ! Chắc con bé chưa nhận ra cháu được, vì...
_ Vâng! Cháu biết chuyện đó ạ!- Không để cho ba tôi kịp nói thêm thì cậu xen vào.
_ Thế thì tốt rồi! Chắc cháu cũng nghe nó nói về bác rồi nhỉ?
_ Dạ! Nhưng cháu nghĩ bác không phải là người như vậy.
_ Cháu hiểu cho bác là được rồi. Bác và mẹ con bé muốn gầy dựng lại công ty nên cháu đừng nói cho con bé về việc này nha.
_ Vâng! Nếu cần đầu tư gì bác cứ kêu cháu ạ!
_ Cám ơn cháu! Thôi bác đi.
_ Dạ! Chào bác!
Trong khi đó, tôi đã hết khóc và ngán ngẩm bởi Phong bị tôi đuổi đi rồi, nhưng cái tật lên facebook mỗi khi chán thì tôi lại không bỏ được. Vừa lên thì thấy nick “Hoàng tử Gió” quen thuộc đang sáng, tôi bắt chuyện trước:
Tôi: 2! Lâu rồi không nói chuyện.
Hoàng tử Gió: Ừm! Cậu có chuyện gì vui à?
Tôi: Buồn thì có chứ vui gì.
Hoàng tử Gió: Sao cậu lúc nào cũng buồn thế? Vui lên nào! Tớ thích thấy cậu cười lắm!
Tôi: Ừm :)))! Nhưng cậu nhìn thấy tớ cười hồi nào?
Hoàng tử Gió: À! Tớ đoán thôi! Vì ai cười cũng đẹp mà.
Tôi: Tớ đồng ý! Nhưng có một người bạn tớ ít khi cười lắm.
Hoàng tử Gió: (im lặng)
Tôi: Sao cậu im vậy?
Hoàng tử Gió: Tớ xin lỗi, tớ bận rồi nói chuyện với cậu sau. Ngủ ngon!
Tôi: Ngủ ngon!
Haizzz! “Hoàng tử Gió” cũng đi mất luôn, thế là tôi quay lại tâm trạng chán chường lúc đầu. Nhưng đó là trước khi tôi nhận được tin nhắn từ cậu ấy:
“Cậu sao rồi? Ổn không?”
“Tớ không sao!”
“Vậy là được rồi, cậu làm tớ lo quá!”
“Hihi! Sorry mà!”
“Ừm! Ngủ ngon nha “heo“.”
“Không! Tớ không phải là “heo“. Cậu ngủ ngon, mơ thấy người mình yêu :))”
“Ok! Tớ sẽ mơ thấy cậu!”
Chỉ một cái tin nhắn tầm thường như thế cũng khiến tôi hạnh phúc và đánh một giấc ngủ ngon tới sáng.
Sáng hôm sau, tôi đi học như bình thường và người chở tôi vẫn là cậu ấy. Vừa vào trường, tôi chạy ngay tới lớp 11E tìm Hà Nhi xin Nhi hôm nay cho tôi ở nhà nhỏ một ngày trước khi chia tay. Cứ tưởng nhỏ không cho, ai ngờ vui vẻ đồng ý và còn nhiệt tình nữa. Thấy Nhi như thế tôi cũng vui phần nào. Sau đó tôi “nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh” nhảy chân sáo xuống lớp mình, người người hai bên hành lang nhìn tôi bằng con mắt kì lạ nhưng kệ họ, họ đâu thể biết được niềm vui đang dâng trào trong tôi. Nhưng chẳng lâu sau thì nó bị dập tắt bởi lời nói từ Phong:
_ Tớ không đi tiễn Nhi được.
_ Hả? Tại sao?
_ Tớ có việc đột xuất.
_ Việc gì thì việc chứ cậu có thể dành một ít thời gian đến sân bay không?
_ Cậu nói hay quá nhỉ? Cậu có biết việc đó quan trọng lắm không?- Phong quát lớn la tôi, khiến cho cả lớp dừng hết mọi hoạt động đang làm quay lại nhìn chăm chú chúng tôi.
_ Tớ...tớ...xin lỗi! Tớ không biết việc đó quan trọng đối với cậu như vậy. Nếu thế thì....cậu khỏi tới.......-Tôi hơi buồn vì câu nói của cậu, cứ tưởng như thế nhưng lại chẳng như vậy.-........ Nhưng tớ vẫn hi vọng cậu sẽ đến.
Tôi vừa thốt ra câu đó thì cũng là lúc cô chủ nhiệm bước vào lớp, chúng tôi ổn định chỗ ngồi rồi nghiêm túc chào cô. Vừa nhận được sự cho phép của cô Hằng, chúng tôi ngồi xuống nghe cô thông báo lại với cả lớp:
_ Như các em đã thấy, chúng ta đã học xong một học kì và chuẩn bị bước sang học kì mới. Nên....- Cô kéo dài để xem mấy đứa học trò cô nghĩ gì.
_ Nên được đi chơi phải không cô?- Học sinh kia hỏi.
_ Chính xác!
_ Yeahhhh!- Cô vừa dứt câu nói đó làm cả lớp nháo nhào lên, trừ tôi và Phong, lí do chắc ai cũng biết.
_ Nhưng....thi xong mới được đi chơi.- Câu nói ấy như gáo nước lạnh đổ vào người cả đám học sinh lớp 11C- Các em phải vui lên chứ! Về phần lịch thi thì cô sẽ thông báo sau. Hết thông báo, chúc các em có một tuần học vui vẻ.
Cô vừa bước ra là thầy dạy Sinh liền bước vào lớp, chúng tôi bắt đầu học với một tâm trạng không được tốt lắm. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng tới giờ ra chơi, nhỏ Hoa và Mai lôi tôi xuống căn tin cho bằng được, chắc tụi nó định hỏi tôi chuyện cãi nhau hồi nảy, nhưng không biết hôm nay ngày gì mà tôi suy nghĩ sao nó xảy ra một nẻo.
_ Châu ăn kem không? Ăn sô-cô-la nha! Để tớ với Mai mua cho, cậu ngồi đây đợi đi.
Chưa kịp trả lời thì bọn nó chạy đi mất, chẳng biết lại đang có ý đồ đen tối gì đây. Được vài phút thì hai nhỏ quay lại cầm trên tay ba hộp kem, rồi đưa tôi hộp sô-cô-la. Vừa nhâm nhi, tôi vừa nói:
_ Hai cậu có ý đồ gì, khai mau!
_ Ờ thì...thì...thì....- Mai ngập ngừng khó nói.
_ Thì tụi tớ muốn cùng cậu sang nhà Nhi chơi.- Hoa nói bật ra hết.
_ Tớ không biết! Tùy theo Nhi thôi.
_ Vậy ra về cậu xin giùm bọn tớ nha!- Hai đứa nó đồng thanh.
_ Không! Hai cậu có miệng mà, tự nói đi.
_ Vậy cậu trả hộp kem lại cho tớ.- Mai nhanh nhảu đáp.
_ Trời! Hôm nay Mai lanh trí quá ta!- Lần này thì tới lượt tôi với Hoa đồng thanh.
_ Chứ sao! Ngu hoài đâu tốt! Này! Mau trả tớ.
_ Mấy cậu bao tớ mà!
_ Ai nói! Trả đây!
_ Haizzz! Bó tay với hai cậu, thôi được, để tớ xin cho.
_ Yeah! Kế hoạch thành công!- Hai nhỏ đập tay nhau tỏ ý vui mừng.
_ Kế hoạch? Này! Hai cậu dụ tớ à? Hãy đợi đấy!
Rồi tôi rượt hai nhỏ đó chạy mấy vòng sân trường, vì chạy liên tục nên chân tôi khó mà thắng lại kịp nên va phải người phía trước. Đúng là ông trời không thương tôi mà, cho va vào người nào không va mà lại là cậu ấy mà ngay lúc đang khó nói chuyện nữa:
_ Cậu không sao chứ?- Phong lên tiếng trước.
_ Tớ không sao!
_ Giận tớ à?
_ Ai thèm giận cậu!
_ Tùy cậu!- Nói xong câu đó cậu quay người bước đi.
“Nè! Cậu bỏ đi thiệt à?”
Tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, nhưng trong lòng tôi muốn cậu ấy quan tâm tôi nhiều hơn hay như trước kia cũng được, nhưng. . .khó quá. Thôi! Dẹp cái suy nghĩ khùng điên đó đi, tôi đi tìm nhỏ Hoa với Mai, chắc tụi nó cũng về lớp rồi nên tôi đi vòng vòng sân trường cho hết giờ ra chơi. Được một lúc sau thì trống đánh điểm tới giờ học thì tôi vẫn đang lề mề lết từng bước, tôi không biết chân mình bị gì nữa, cứ thấy đau đau, khó di chuyển:
“Chắc là hồi nảy mình bị thương ở đâu rồi.”
Tôi tự nhủ với chính mình, nhưng nào có hay rằng từ nảy giờ luôn có một người dõi theo tôi từng bước đi, từng cử chỉ trên mặt mà không xuất hiện. Tới khi lên cầu thang thì tôi thấy khó đi quá, cái chân như đông cứng lại, không nghe theo lời của tôi gì hết. Thế là tôi bị ngã khi bước tới bậc thang thứ mười, người lăn lông lốc như quả bóng, lúc này tôi cần cậu ấy ở bên nhất nhưng cậu lại không có. . . . Sau đó tôi ngất đi, trong hôn mê, tôi thấy một người con trai có một ánh mắt cực lạnh lùng đang bế tôi trên tay cậu, tôi khẽ rên:
_ Phong.....
_ Tớ đây! Cậu nằm im đi.
_ Ừm!
Tôi cảm thấy an toàn hơn khi biết đó là Phong, PHONG! Là Phong ư? Cái suy nghĩ đó làm tôi bừng tỉnh, hai mắt mở trơ trơ nhìn người đang bế mình:
_ Cậu....cậu....đang làm gì tớ vậy?
_ Bế!
_ Bỏ tớ xuống! Mauuuuuuu!
_ Không! Cậu bị thương tới nổi đầu gối chảy máu luôn kìa.
Lúc đấy, tôi mới rướn người nhìn đầu gối của mình thì thấy cái quần dài thấm đầy máu, vì quần màu xanh đen nên có một vũng sẫm màu trên đầu gối:
_ Nếu cậu lo cho vết thương tớ thì giờ tớ ổn rồi! Cho tớ xuống đi!
_ Không có ổn gì hết! Tớ thấy cậu còn mệt lắm!
_ Tớ đã nói tớ không sao mà!- Bỗng! Phong đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng pha chút tức giận.
_ Từ khi nào mà cậu bướng thế? Ngoan! Nghe tớ!
_ Ư....ừm!