Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 17: Chương 17: Hà Nhi! Tạm biệt! (2)




“Chụt!”

_ Aaaaaaaa! Đồ lợi dụng!- Tôi hét lên với khuôn mặt ửng hồng khi Phong hôn vào má tôi.

_ Ai kêu cậu không nghe lời tớ! Đó là hình phạt nhẹ nhất rồi đấy!

_ Xì! Cậu biết chọn hình phạt quá nhỉ?

_ Tất nhiên! Hehe!

_ Không nói chuyện với cậu nữa! Tớ đi ngủ!

_ Ừm! Ngủ đi!

_ Nhưng mà....tớ hơi khó ngủ, cậu hát cho tớ nghe nha!

_ Tùy cậu thôi! Nhưng nói trước tớ hát dở lắm đó!

_ Ừm! Cứ hát đi!

_ Ok! E hèm!

“ I'm only one call away

I'll be there to save the day

Superman got nothing on me

I'm only one call away

Call me, baby, if you need a friend

I just wannan give you love..”

(One Call Away - Charlie Puth)

Giọng hát ngọt ngào và ấm áp ấy đã đưa tôi vào giấc ngủ nồng say với giấc mơ cùng hoàng tử bạch mã của mình. Trong khi đó, có một người nhìn tôi ngủ với ánh mặt dịu dàng và bí mật hôn lên trán tôi thật khẽ, rồi cậu bước đi.

~ 15 phút

~ 30 phút

~ 1 tiếng

~ 2 tiếng

~ 3 tiếng...

Tôi mở mắt ra và không thấy Phong đâu hết, cũng đúng, cậu ấy nói chỉ ở đây cho tới khi tôi ngủ thôi. Tôi lại hi vọng quá nhiều rồi. Tôi vừa đặt chân xuống giường thì tôi chợt thấy có bóng người chạy vội tới phòng y tế, tôi nhíu mày nhìn cho rõ người đó. Càng ngày...càng gần...càng rõ..., đúng thế, người chạy tới là nhỏ Hoa, tôi có chút thất vọng. Vừa đến chỗ tôi nằm, nhỏ thở “hì hục” như máy bơm nước, tôi thấy nhỏ mà mệt cả mình nên nói:

_ Cậu làm gì mà chạy cho đã giờ thở vậy đó?

_ Tớ...tớ...- Nhỏ hít một hơi thất dài rồi nói tiếp- Tớ tìm cậu đó! Cái con nhỏ này, bị trầy như thế thì phải nói cho tớ biết chứ!

_ Chứ không phải đang giờ học sao?

_ Cậu còn chưa tỉnh nữa à? Đã hết giờ nửa tiếng trước rồi.

_ Ồ!!!!

_ Con này! Mau nói, bị thương như thế mà không cho bọn này hay.

_ Ủa? Không phải Phong về lớp nói cho mấy cậu rồi ư?

_ Hả? Gì? Sau giờ ra chơi tới giờ tớ đâu thấy Phong trong lớp.

_ Vậy cậu ấy ở đâu mới được?

Không biết vì sao, đầu tôi bất giác quay về bên phải và đúng lúc ấy, rèm che giường kế bên bị gió thổi bay để lộ khuôn mặt người bạn tôi đang cần tìm. Hai mắt tôi mở to tròn ngạc nhiên nhìn cậu, Hoa thấy thế hỏi:

_ Cậu nhìn gì mà chăm chú thế?

_ Hoa.... Phong kìa!

Nhỏ nghía sang chỗ tôi và thấy thứ tôi đang thấy và cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng được hồi lâu thì nhỏ lấy lại tinh thần trước nên nói:

_ Nhi kêu tụi mình tập trung trước cổng đó! Cậu mau đánh thức Phong đi, chắc cậu ấy lo cho cậu nên nằm đấy nghỉ. Thôi tớ đi trước.

_ Nè! Hoa! Hoa!

Đáp lại lời kêu gọi của tôi là sự im lặng và cái bước đi không ngoảnh lại của nhỏ Hoa. Bỗng tôi cảm thấy bầu không khí hiện giờ hơi nặng nề, chỉ còn tôi với cái người đang ngủ kia. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi không để tay trước ngực cũng biết được nhịp đập của nó, đến thở tôi cũng chằng dám nhưng không thở sao sống nên tôi ráng thở thật khẽ, một tay vén rèm và đứng trước cậu ấy.

“Khuôn mặt Phong khi ngủ cũng dễ thương nhỉ!”

Tôi hí hửng với cái suy nghĩ của mình, nhưng không quên đánh thức cậu ấy dậy. Tôi lay người cậu, nhưng vẫn im lặng, tôi lay mạnh hơn và lần này tôi có nói lên vài từ:

_ Phong à! Dậy đi!

_ ....

_ Dậy đi! Ra về rồi!

_ ....

_ Nè! Tớ biết cậu giả vờ thôi mà, dậy đi chứ!

_ Cậu biết thế sao còn kêu tớ?- Giờ cậu cũng chịu lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhắm.

_ Thì...thì...ai biết âu! Tự bản thân tớ muốn kêu mà!

_ Bó tay! Mà hồi nảy cậu ngắm tớ “chùa” (ngắm miễn phí á) như thế là không được đâu!

_ Sao...sao...cậu biết? Hồi nảy cậu đâu có mở mắt.

_ Cậu tự nhận nha!

_ Ai...ai...nói! Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ ra với mấy đứa kia.

_ Tớ không cho!

Bỗng Phong nắm lấy tay tôi và mở mắt nhìn tôi. Rồi kéo tay tôi xuống, theo quán tính một lần nữa tôi lại va vào người cậu, nhưng lần này là tôi nằm trên cánh tay rắn chắc của cậu và Phong quay qua ôm chặt tôi, phả hơi ấm từ giọng nói ấy vào tai tôi khiến tôi đỏ cả mặt lẫn tai:

_ TỚ. . .KHÔNG. . .CHO. . .CẬU. . .ĐI!

_ Thả...thả...tớ ra! Không là trễ giờ đó!

_ Kệ!

_ Cậu tới giờ rồi à? Tớ không giỡn đâu, cậu không bỏ ra là tớ hét lên đó.

_ Cho cậu hét thoải mái!

_ Thôi mà! Xin cậu đó!

_ Haiz! Công nhận cậu nói nhiều thật đấy!- Cậu xoay người và buông tôi ra.- Đấy! Cậu đi đi!

_ Hihi! Đi thôi! Không tụi nó mắng cho.

_ Ừm!

Nhưng vừa đi được bước đầu thì chân tôi nhói lên, mặt tôi nhăn nhó thầm nghĩ: “Chắc vết thương chưa lành rồi!“. Phong thấy thế hỏi thăm:

_ Cậu chưa đi được à?

_ Tớ không sao!

_ Lên đi! Tớ cõng cậu!- Cậu quỳ xuống đưa tấm lưng với bờ vai rộng về phía tôi.

_ Không sao mà! Đừng làm thế, kì lắm!

_ Tớ. . .nói. . .lên!

_ Ừm thì...lên! Làm gì dữ vậy?- Tôi lí nhí.

_ Tớ nghe đó!

Tôi đành ngoan ngoãn để cậu cõng tôi ra chỗ tập hợp của mấy đứa kia.

Trong lúc đó, mấy đứa nó khi thấy hai cái bóng của tôi và Phong từ xa thì vui vẻ chạy lại đỡ tôi xuống rồi bàn về chuyện đến nhà Hà Nhi, tôi nói trước:

_ Nhi à! Cậu có thể cho Mai và Hoa tới nhà cậu chung với tớ không?

_ Tất nhiên rồi! Tại sao không? Càng đông càng vui mà! Nhưng mấy cậu con trai thì có đến không?

_ Tớ không cho! Cái này chỉ có con gái thôi!- Tôi kịch liệt phản đối, thấy tôi như thế thì có một người khẽ mỉm cười trước hành động trẻ con ấy.

_ Nhưng... Mấy cậu tới khoảng 7 giờ nha!

_ Sao không phải bây giờ?

_ Tớ phải về nhà sắp xếp lại để đón khách. Thôi vậy nhé, các cậu về nhà lấy đồ đạc đi, tớ về trước.

Sau khi Nhi chạy đi mất thì tôi nhìn hai nhỏ kia với ánh mắt cực kì suy tư, thấy thế Phong hỏi:

_ Cậu sao thế? Không nghe Nhi nói à?

_ Nghe chứ! Nhưng ai chở bọn tớ về nhà?

_ Thế còn hỏi? Để tớ chở cậu, Quang Anh chở Hoa, còn Mai...

_ Tớ đang nghĩ cái đó đó!

Nhưng nói gì thì nói chứ chúng tôi đúng là gặp may thật, vừa khi đó, Minh Luân- lớp trưởng 11A dắt xe đạp đi về, thế là tôi nảy lên một ý tưởng cực kì thông minh. Hehe! Trong khi cả đám đang tìm cách giúp Mai thì tôi hét to:

_ Luân à! Luân!- Nghe thấy tiếng la thất thanh của tôi Luân quay lại và đi về hướng chúng tôi.

_ Có chuyện gì không Châu?

_ Cậu có thể đưa Mai về nhà cậu ấy để lấy đồ rồi chở Mai tới nhà Hà Nhi không?

_ Nhà Hà Nhi à? Tớ biết rồi, nhà tớ với Nhi gần nhau nên không sao. Ok! Tớ sẽ giúp!

_ Mơn (cám ơn) cậu nhiều! Mai cậu với Luân đi trước đi!

_ Ừm!- Tới giờ, cô gái nhút nhát nhất nhóm mới lên tiếng.

Thế là mọi sự rắc rối được giải quyết xong, từng cặp bắt đầu xuất phát.

>>>>>>>>>>>>>>> Cặp Anh-Hoa Cặp Luân-Mai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.