Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 10: Chương 10: Sự xuất hiện của "Hoàng tử Gió".




“Tạm biệt cậu, Phong à!”

Haizzz! Không còn việc gì vui tôi đành lên facebook chơi. Tưởng sẽ được yên bình nào ngờ đâu thằng Quang Anh, nhỏ Hoa, Mai gửi cho tôi đến mấy chục tin nhắn, như:

“Cậu với thằng Phong có chuyện gì vậy?”

“Tội Phong quá!”

“Đừng vì tớ mà làm việc này nữa.”

. . . . . . . .

Tôi đáp lại mấy tin nhắn đó là một tiếng “ừ” lạnh lùng. Một thứ khiến tôi khá quan tâm đó là người mới kết bạn với tôi, nick là “Hoàng tử Gió”, nghe tên thì “sến” thật nhưng tôi có cảm giác Gió....gió có cái gì đó rất quen mà chẳng nhớ nổi. Vừa đồng ý kết bạn với cậu ta, “Hoàng tử Gió” chat với tôi liền.

“Hoàng tử Gió”: Chào cậu! Mình làm quen được không?

Tôi: Ok :))))

“Hoàng tử Gió”: Đừng hỏi tên với tuổi mình nha, mình không thích.

Tôi: Được thôi! Vậy cậu là trai hay gái hay bê đê :))))

“Hoàng tử Gió”: Trai 100% :)

Tôi: hihi. Cậu nè! Nếu mà....

“Hoàng tử Gió”: Sao?

Tôi: À mà khỏi đi! Tụi mình chưa thân với nhau đến mức phải tâm sự.

“Hoàng tử Gió”: Cậu khó hiểu thật đấy! Tớ thấy cậu mới đăng dòng trạng thái (status) gì mà buồn thế, cậu có chuyện buồn à?

Tôi: Ừm! Tớ phải xa người tớ thích một thời gian.

“Hoàng tử Gió”: Cậu đi đâu xa hả?

Tôi: Không có! Tớ phải thực hiện một điều kiện, ước gì người tớ thích đừng vì chuyện đó mà giận tớ.

“Hoàng tử Gió”: Đừng lo nữa. Không sao đâu!

Tôi: Tớ hi vọng thế. Chắc tớ nói hơi nhiều rồi, bai (bye) cậu.

“Hoàng tử Gió”: Bai

Không hiểu vì sao sau khi nói chuyện với cậu ấy xong tôi cảm thấy đỡ nặng lòng hơn nên tắt facebook, lấy điện thoại bật bài “Anh không sao đâu” của Chi Dân lên nghe. Mỗi lần có chuyện gì buồn, khó khăn,... âm nhạc luôn là nguồn động viên lớn nhất đối với tôi. Bỗng! Tiếng tin nhắn từ điện thoại tôi reo lên, khiến tôi giật cả mình, thì ra là của nhỏ Hoa:

“Mai sang nhà tớ tập kịch.”

“Ok!”

__________________________ Hôm sau tại nhà Hoa _______________________

_ Nè! Sao Châu còn chưa tới nữa?- Quang Anh hỏi.

_ Kì thế! Hôm qua tớ đã nhắn tin nhắc rồi mà, hay để tớ gọi lại.

_ Không cần đâu! Chắc lại ngủ quên rồi, để tôi sang nhà Châu.- Phong cũng đã đến từ lâu và quyết định sang đón tôi.

_____________________ Bên tôi ________________________

Lúc này, tôi đang yên giấc nồng sâu trong giấc mơ với hoàng tử bạch mã của tôi, thì bỗng có tiếng gì reo van vản bên tai khiến tôi tỉnh giấc và thấy cái điện thoại đang kêu gào chí choé, tôi bắt máy:

“Alo!”

“Xuống mau!”

“Ai vậy?”

“XUỐNG!”

Nói rồi cái đầu dây bên kia cúp máy một cái “tít”, tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo, VSCN sạch sẽ rồi xuống lầu ăn một miếng bánh sandwich rồi bước ra cổng. Trong đầu tôi cứ nghĩ là Quang Anh đến đón mượn điện thoại của người thân gọi cho tôi, nhưng cái giọng điệu khó nghe ấy thì chắc chắn không phải của Quang Anh. Đúng thế! Đó là Phong, không phải Quang Anh. Hắn ta nói như không có chuyện gì xảy ra:

_ Lên xe!

_ Không cần, tôi tự đi được.

_ Lên xe!

_ Đã nói không cần mà.

_ Này! Cậu bướng bỉnh lắm rồi đó! Tôi nhịn hết nổi rồi, mấy đứa kia đang chôn chân đợi cậu mà giờ này còn ung dung, bướng nữa hả! Không nói nhiều nữa, một là lên xe, hai là rút ra khỏi lớp, ba là chuyển trường.

_ Tôi sẽ chuyển trường, nhưng.......không phải bây giờ.

Nói xong, tôi leo lên xe hắn (xe đạp nhá), hắn phóng như bay đến nhà nhỏ Hoa. Trên cả quảng đường đi tới nhà nhỏ thì Phong không nói gì, im lặng đến đáng sợ, làm tôi cứ thắc mắc mãi trong đầu:

“Không lẽ Phong giận mình rồi à? Chắc vậy rồi, làm thế mà không giận mới lạ.”

_ Tôi không giận cậu.

Câu nói của Phong khiến tôi hơi bất ngờ nhưng cũng vờ nghe không được nên hỏi lại:

_ Cậu nói gì thế? Tôi nghe không rõ.

_ Tôi không giận cậu. Không nói lại lần nữa.

“Hihi! Cậu ấy dễ thương quá! Mà khoan, không được, tránh xa hắn ra, quay về thực tế đi, quay về đi mà Châu, mình làm được mà.”

_ Tới rồi!- Phong bóp thắng một cái “két”, rồi tôi mới nhớ ra mình đang làm gì.

_ Mơn! (Cám ơn)

Thế rồi tôi bước vào nhà Hoa và chắc chắn là tôi bị mấy đứa đó la cho một trận bỏ cái thói ngủ nướng. Nhưng đã là thói quen thì làm sao bỏ được chứ :))), rồi mọi người cùng nhau tập dợt một cách vui vẻ, chỉ trừ tôi thôi, vì cái điều kiện đáng ghét đó.

Ngày mai chính là ngày lễ hội diễn ra nên lớp nào cũng xô nhau mà luyện, mà tập. Rồi cái ngày mong chờ đó cũng đến...

HẾT CHAP 10.

Truyện hôm nay mình viết hơi ngắn nhưng mong mấy bạn tiếp tục bình chọn cho mình nha!

Chú ý

Mấy bạn nào mà đọc truyện của mình bằng máy tính thì có lẽ một số chap mấy bạn đọc không được nên máy bạn lên điện thoại, iPad, iPhone,... sử dụng CH Play, App Store,... tải ứng dụng wattpad về đọc cho rõ nhenn.

Và nếu các bạn muốn biết vở kịch của lớp 11C như thế nào thì mấy bạn nhớ theo dõi chap tiếp theo nha, còn “Hoàng tử Gió” là ai thì chắc mấy bạn cũng được phần nào rồi hen :)))

Baiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.