CHƯƠNG 2
D
ương Khinh Tiêu đứng trước Alex_Maxi đã một giờ đồng hồ, nhìn tòa nhà cao ba mươi tầng đúng hai phút, còn năm mươi tám phút còn lại chính là nhìn cái poster quảng cáo mới nhất treo bên ngoài trung tâm thương mại thời trang này.
Hôm nay Dương Khinh Tiêu đến Mộ thị để phỏng vấn . Nhớ tới ngày hôm qua trong bàn ăn, Dương Khinh Tiêu nói với cả nhà sẽ bắt đầu đi làm, khiến cho cả nhà cằm suýt nữa rớt xuống không nâng lên được. Phản ứng đầu tiên là hai anh chị, cười đến ngây ngốc. Sau trận cuồng tiếu là chạy lại sờ trán anh. Còn nói rất nhiều thứ mà anh cũng không nhớ nỗi. Tuy cũng đã sinh hoạt chung khá nhiều như loại cử chỉ này anh vẫn chưa quen.
Ba mẹ anh thì có phản ứng tốt hơn, chỉ trầm lặng một hồi mới gật đầu, nhưng Khinh Tiêu có thể nhìn ra trong mắt họ có cái gì đó giống như là rất lo lắng.
Khinh Tiêu cười hiền hòa nói: “Ba mẹ, anh chị đừng lo lắng, lần này là con thật tâm muốn đi làm, con sẽ không làm chuyện gì khiến cả nhà phải khó xử. Từ nay về sau xin cả nhà hãy tin tưởng con.”
Lúc đó mẹ anh cảm động mà khóc rống lên xúc động xoay qua nói với chồng mình: “Anh nghe thấy gì không, Tiểu Tam nó nói nó sẽ đi làm đó, nó còn nói là chúng ta nên tin tưởng nó, còn có là thật tâm nữa đó, anh có nghe không…”
Dương Khinh Nghĩa mắt cũng đỏ hoe: “Nghe rất rõ, nghe rất rõ.”
Thế là hai ông bà ôm nhau mà khóc thút thít, nhìn cảnh đó Khinh Tiêu có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy chua xót. Tại sao người có cha có mẹ lại làm cho họ khổ sở như vậy, còn có rất nhiều đứa trẻ tốt lại khao khát cả đời cũng không có được loại tình cảm này.
Anh tự hứa với lòng từ nay anh sẽ đen nhà này thành nhà của mình, ba mẹ, anh chị là người thân của mình, sẽ thật sự đối tốt với họ làm cho họ thật hạnh phúc.
Lại nói tới lý do tại sao Dương Khinh Tiêu đứng nhìn cái poster kia đến cả tiếng đồng hồ, bởi vì người mẫu trên hình này không ai khác chính là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, Mộ Dung Y Tịnh, là người sáng lập ra nhãn hàng Alex_Darm, đồng thời cũng là một người mẫu sáng giá từng nhiều lần được các tờ tạp chí thời trang thế giới ca ngợi không hết lời.
Trong hình, chính là khuôn mặt của người đó, thanh thoát đẹp đến không thể nói thành lời, vẻ đẹp mà chỉ có nơi thần linh mới có, da thực trắng, mũi cao thanh tú, đôi mắt không phải to tròn mà hơi hẹp dài, nhưng tròng mắt màu xám tro kia làm người ta nhìn vào đúng là tiêu hồn lạc phách. Hai cánh môi hơi mỏng cong cong tạo thành một vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu có chút cao ngạo lạnh lùng.
Mái tóc dài đen nhánh buông lơi không làm mất đi vẻ nam tính của người này. Trên chiếc cổ trắng ngần hơi lộ ra có thể nhìn thấy một phần của hình xăm màu xanh đen đậm. Hoa văn đó có chút giống hoa tuyết, có chút giống ma pháp trận đồ. Tuy là hình xăm nhưng không hề có cảm giác dung tục, mà làm người ta càng thêm sùng bái hắn.
Dương Khinh Tiêu cũng đã vài lần nhìn thấy ảnh của người này trên tạp chí, lần nào nhìn đến cũng có cùng một cảm giác. Đó là sùng bái cùng với tôn thờ.
Anh khẽ thở dài, không biết có bao nhiêu người đã chết chìm trong đôi mắt màu xám tro đó.
Chỉnh lại áo vest một chút, Dương Khinh Tiêu mạnh mẽ bước vào tòa nhà. Cũng như ngày hôm qua, có rất nhiều người quay nhìn anh, lần này có lẽ đang bận rộn suy nghĩ, anh không mấy để tâm, gương mặt tuấn tú ôn hòa có phần nghiêm trang càng làm người ta muốn nhìn không rời mắt.
Vào thang máy, ấn số ba mươi, Khinh Tiêu có phần hoài nghi, tại sao phỏng vấn anh không phải là giám đốc nhân sự hay nhân viên phụ trách mà lại là đích thân chủ tịch ra tay? Nói gì thì anh cũng là người mới, đặc ân này không biết là tốt hay xấu đây. Lại nghĩ đến một lúc nữa là có cơ hội nhìn thấy người kia bên ngoài, chứ không phải trên hình ảnh làm trong lòng Dương Khi Tiêu hơi hồi hộp.
Ra khỏi thang máy, Dương Khinh Tiêu đi dọc theo hành lang vắng lặng, tầng cuối cùng này chỉ có một phòng chủ tịch và một căn phòng cho trợ lý nên vắng vẻ là điểu hiển nhiên, bước đến trước cửa phòng để bảng chủ tịch, anh đứng một lúc lâu mới đưa tay gõ cửa.
Ngay lập tức một giọng nói rất nhẹ truyền ra, tuy ràng vậy , nhưng bên trong chứa một tầng băng lãnh cùng xa cách.
“Vào đi!”
Khinh Tiêu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một đầu tóc đen huyền đang lay động khẽ trên vai người kia, người nọ đang cuối đầu nhìn vào một phần văn kiện không vội ngước lên, lúc này Khinh Tiêu rất nhanh bị cuốn hút bởi dáng dấp ngồi sau bàn làm việc to đùng kia.
Người đó đang mặc một bộ tây trang toàn đen, áo sơ mi bên trong màu xám tro cravat cũng có sọc xám, dậm nhạt xen nhau làm cho toàn bộ toát lên vẻ đẹp động lòng người. Trái ngược với người đó, Khinh Tiêu hôm nay toàn thân là một bộ tây trang màu xám, áo sơ mi màu đen tinh tế, cravat màu xám thuần hợp cùng màu tóc nâu của anh làm cho anh có vẻ ôn hòa dễ gần cũng có cảm giác ấm áp.
Người kia cuối cùng cũng ngước lên, trong ánh mắt không có biểu hiện gì, chỉ là một màn lãnh đạm: “Cậu là Dương Khinh Tiêu, con trai của đạo diễn Dương?”
Khinh Tiêu lúc đầu là hơi thất thần bởi ánh nhìn của ngươi kia, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ôn hòa cười đáp: “Đúng vậy, tôi là Dương Khinh Tiêu.”
Người kia trong tay vẫn cầm bút máy, gõ gõ xuống bàn, nhìn vào cái ghế phía trước bàn làm việc của mình: “Cậu ngồi đi!”
Không có chào hỏi nhiều, cũng không có bắt tay, chỉ là một lời mời lãnh đạm, nhưng Khinh Tiêu cũng không thấy khó chịu,vẫn cười ngồi xuống ghế.
Mộ Dung Y Tịnh chậm rãi nói: “Tôi nghe đạo diễn Dương nói cậu muốn vào Mộ thị làm việc, chuyện đó tất nhiên có thể đáp ứng, bởi vì dù sao gia đình cậu cũng có cổ phần trong công ty, nhưng mà hiện tại các phòng ban đều đã đủ người, bất quá….”
Mộ Dung Y Tịnh dừng lại một chút nhìn qua biểu tình trên mặt Dương Khinh Tiêu, nhưng người đó vẩn chỉ ôn hòa cười,bộ dạng đúng là đang chăm chú lắng nghe. Y Tịnh nói tiếp: “Bất quá trước giờ tôi không cần trợ lý, nhưng nếu hiện tại cậu muốn, có thể ngồi vào chỗ đó đi.”
Trong lòng Dương Khinh Tiêu suy nghĩ một lúc, xét theo chế độ hiện tại mà nói, làm trợ lý đặc biệt đúng là còn có chút hơn những nhân viên bình thường mà, nói vậy anh cũng không có gì ủy khuất, lại nói với thân phận này là mới ra trường đi, người ta cũng đánh giá không có bao nhiêu kinh nghiệm, bản thân mình là giảng viên kinh tế tất nhiên tính chất công việc nắm thật rất rõ rồi, không có gì lo ngại. Có thể nói, đây đúng là có phần chiếu cố anh nha.
Nghĩ xong, Dương Khinh Tiêu cười với người kia gật đầu: “Cảm ơn chủ tịch đề bạc, tôi sẽ cố gắng hết mình. Vậy xin hỏi, khi nào thì có thể bắt đầu?”
Mộ Dung Y Tịnh có chút hơi sững sờ, trong đáy mắt lóe lên một tia hoài nghi, nhưng tuyệt nhiên không để người khác phát hiện: “Câu cứ trở về , rất nhanh sẽ có giấy triệu tập , cứ căn cứ theo đó mà làm!”
Dương Khinh Tiêu đứng dậy: “Cảm ơn chủ tịch, không còn việc gì vậy thì tôi xin phép cáo từ.”
Mộ Dung Y Tịnh không có trả lời, mà chỉ thoáng gật đầu.
Đi ra khỏi Mộ thị, Khinh Tiêu đã trở lại trạng thái thất thần. Đúng như lời đồn, chủ tịch Mộ Dung quả nhiên lãnh huyết. Nhưng mà người như vậy càng làm anh rất thích đi. Có cảm giác đế vương, thôi được, anh quyết định lần này sẽ đặt niềm tin lên người đó. Phải chính là hắn không ai khác, nếu như không tìm được người để mình có thể dốc lòng thì thôi nay đã gặp được rồi, vì sao không nắm lấy?
_________________
Ở nhà chưa tới hai ngày liền có giấy thông báo, ngày thứ ba Dương Khinh Tiêu hăng hái đến công ty chuẩn bị công việc, nơi làm việc của anh là căn phòng nhỏ duy nhất kế bên phòng chủ tịch. Căn phòng khá nhỏ nhưng đối với anh cũng thật vui sướng đi, từ trước đến nay anh chưa có một không gian làm việc riêng như thế này, trong phòng trống trơn, Dương Khinh Tiêu phải mất cả buổi sáng để sấp đặt lại, hiện tại đúng là hoàn toàn thay da đổi thịt.
Một bộ bàn ghế làm việc, một kệ sách chuyên ngành, một kệ đựng tài liệu. Ngoài ra còn một cái ghế sô pha màu cà phê sữa, cửa sổ sát sàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua tầng kính dày làm căn phòng ấm áp hơn. Khinh Tiêu đi ra ngoài mua vài chậu cây cảnh nho nhỏ đặc vào khiến căn phòng tràn trề sức sống.
Ngồi ghé bên bàn làm việc, cầm tấm biển để bàn trên đó đề tám chữ “trợ lý chủ tịch: Dương Khinh Tiêu”, khóe miệng lộ ý cười sáng lạng.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh đã là một thành viên của Mộ thị, tập đoàn tài chính lớn thứ nhì cả nước. Trong lòng vô cùng hãnh diện.
Bắt đầu ngồi vào vị trí tập trung làm việc, khóe môi vẫn giữ nét cười. Mà căn phòng bên cạnh không khí lại hoàn toàn trái ngược.
Mộ Dung Y Tịnh ngồi sau bàn làm việc to đùng, căn phòng thật rộng lớn, bên trong được trang trí thật tinh tế bằng hai gam màu đen xám, cửa kính sát sàn phía sau cũng lớn gắp nhiều lần căn phòng bên cạnh, nhưng không khí trong này thập phần lạnh lẽo, máy điều hòa mở hết công suất. Mộ Dung Y Tịnh là như vậy, nơi nào có sự hiện điện của anh đều trở nên lạnh lẽo. Hơi thở nhẹ đến nỗi trong không gian yên tĩnh hầu như không nghe được, nhìn vào màn hình máy tính được một chút lại đưa tay nhu nhu thái dương.
Từ trước tới nay anh cực ghét ồn ào vậy mà từ sáng sớm đã nghe thấy tiếng chuyển đồ đi vào đi ra căn phòng bên cạnh, thật muốn thu hồi ý định ngày hôm đó.
Cái người kia thật quá khác lạ so với lần đầu gặp mặt, lần đó tuy chỉ là lướt qua, nhưng cái ánh mắt ngạo mạn không để người khác vào trong đúng là trái ngược với ánh mắt nâu sâu lắng cùng nụ cười rạng rỡ ba ngày trước.
“Thành tích” của tên kia Mộ Dung Y Tịnh cũng đã được nghe qua, theo tài liệu mà người bên dưới đưa cho anh, Dương Khinh Tiêu tuy có vẻ ngoài rất được nhưng chỉ là một tên hoa hoa công tử, suốt ngày ngoài rượu cùng đàn bà thì không còn gì nữa, tuy có sang Mỹ du học một thời gian, nhưng bên Mỹ quốc hoàn toàn không có học hành ra hồn cái gì, cũng là thay đổi môi trường chơi bời mà thôi, bởi vì phản đối người nhà chuyện vào Mộ thị làm việc mà rượu chè đến nỗi gây tai nạn giao thông.
Mộ Dung Y Tịnh đúng là không thể để loại người bại hoại này vào công ty được.Nếu chiếu theo thân phận của hắn đáng ra phải được bổ nhiệm vào bộ phận trưởng phòng hoặc giám đốc chi nhánh, thấp nhất cũng phải là trưởng bộ phận. Nhưng Y Tịnh cố ý dùng cái chức danh trợ lý mà hạ nhục hắn, vậy mà trái với suy nghĩ của anh, cư nhiên tên đó lại vui vẻ chấp nhận, còn trưng ra bộ mặt như là mình đã cho hắn đặc ân lớn lao nữa, đúng là chuyện quái lạ.
Y Tịnh cũng đã nghĩ tên vô lại này chắc cũng là chỉ nhận việc cho vui sau đó sẽ không đến làm, vậy mà sáng nay vừa vào phòng đã nghe tiếng chuyển đồ làm anh khá ngạc nhiên. Hiện tại tiếng ồn ào cũng không còn, trả lại một không gian yên tĩnh, Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy, thật muốn biết cái tên đó đang làm trò gì ở phòng kế bên.
Đang xem lại tất cả các loại tài liệu của công ty, nghe tiếng mở cửa, Dương Khinh Tiêu giật mình ngẩng đầu nhìn. Ngay lập tức đứng dậy, đây là cái loại gì a! Người đó sao không gõ cửa đã vào rồi, đúng là làm anh sợ hết hồn. Khinh Tiêu bình thường không phải kẻ nhát gan, nhưng đứng trước cái người này, anh không khỏi khẩn trương, dù sao cũng là thần tượng trong lòng mình kia mà.
“Chủ tịch, có chuyện gì cần tôi làm sao?”
Mộ Dung Y Tịnh thong dong đi vào, đưa mắt liếc qua căn phòng. Đây là cái phòng trống trước đây sao, hiện tại trang trí lại cũng rất được, màu vàng chanh nhẹ nhàng, có thêm vài chậu cây cảnh nhìn thật vui mắt, không bằng với căn phòng của anh, nhìn thế nào cũng thấy âm u lạnh lẽo, nếu người khác bước vào lúc đêm khuya không chừng còn nghĩ nơi đó có ma quỉ gì kia. Tên này đang xem tài liệu sao, đọc có hiểu không vậy. Hừ! cũng làm ra vẻ lắm, không biết được mấy ngày. Mộ Dung Y Tịnh ngồi xuống ghế sô pha màu cà phê sữa. Hừ! cũng biết hưởng thụ quá nhỉ, ghế của hắn cư nhiên ngồi còn muốn thoải mái hơn bộ ghế đắc tiền nhập từ Ý của anh.
“Cũng đã bắt đầu công tác, mà tôi chưa thấy cậu qua trình diện nên đành qua đây xem thử.” Trong lời nói đúng là có phần trách cứ. Anh quyết phải đuổi cái tên bại hoại này ra khỏi công ty mới được. Nếu là người khác thì thật dễ dàng, còn đằng này giao tình của anh cùng Dương Khinh Nghĩa đúng là rất tốt, không thể thẳng thừng xua đuổi con trai ông ta được.
Dương Khinh Tiêu hơi ngẩng ra một chút rồi mới đứng dậy, “Xin lỗi chủ tịch, hôm nay có chút hưng phấn nên sau khi dọn xong liền lấy tài liệu ra xem, quên mất phải qua chào hỏi chủ tịch. À! Chủ tịch muốn uống gì? Trà hay cà phê?”
“Cà phê!”
“Được! Chủ tịch chờ một chút, tôi đi pha, rất nhanh sẽ trở lại!” Nói xong anh tất tả đi ra ngoài.
Y Tịnh nhìn theo bóng dáng cao lớn kia trong lòng kinh ngạc nhiều hơn nữa, tại sao tên này nói chuyện với mình lễ phép như vậy, mặc cho mình khi dễ làm khó vẫn chịu đựng, không phải trước đây rất không vừa mắt mình sao. Mặc kệ, để xem hắn diễn trò gì.
Đang suy tính thì người kia cũng quay lại, trên tay là hai tách cà phê còn bóc khói: “Mời ngài, chủ tịch!”
Mộ Dung Y Tịnh tiếp nhận tách cà phê, hương thơm bốc lên làm anh có cảm giác muốn uống. Cái gì vậy chứ, cà phê tên này pha sao lại có mùi thơm dễ chịu như vậy, chẳng phải bình thường nhân viên của anh pha cũng cùng một loại nhưng cái mùi kia nghe thế nào cũng thật khó uống. Nhấp thử một ngụm, đúng thật rất ngon, có đúng là hắn pha không vậy?
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng anh không lộ ra, vẫn điềm tĩnh uống cà phê, nhìn ngắm quanh phòng. Nhưng cái màn này mà để cấp dưới nhìn thấy chắc chắn dọa không ít người sợ hãi nha. Chủ tịch của bọn họ rất kiệm lời, trong các buổi họp tổng kết chỉ yên lặng lắng nghe, nếu có nói thì cũng cực kì ít. Tính tình băng lãnh vô tình,bá đạo âm trầm rất đáng sợ, tuy có một vẻ đẹp thần thánh nhưng mà chỉ là để người ta ngắm nhìn …qua tạp chí. Chứ nhìn trực diện bên ngoài không mấy ai có can đảm nhìn thẳng vào gương mặt anh. Đừng nói tới chuyện tự qua thăm phòng thuộc cấp, lại ngồi uống cà phê thong thả như vầy. Nhân viên pha cà phê, trà cho chủ tịch luôn than thầm vì sao lúc nào cũng bưng ra ly ca phê còn y nguyên dương nhiên không có uống, vậy tại sao còn bắt bọn họ mất sức đi pha…
Mộ Dung Y Tịnh uống gần hết tách cà phê mới đặt xuống bàn nói: “Cậu đừng xem tài liệu nữa, bắt đầu làm việc được rồi, lên lịch một tuần tới cho tôi, mang tất cả các kế hoạch xem trước, phân loại ra cái nào cần xử lý trước cái nào sau, rồi đến báo cáo cho tôi. Tài liệu cần phải đọc, nhưng khi nào hết giờ ở lại mà đọc.”
Nói xong không thèm nghe người khác trả lời liền bỏ đi.
Dương Khinh Tiêu đứng chết trân tại chỗ, nuốt một ngụm nước miếng. Thật là bá đạo, đúng là lạnh lùng, rất có khí chất, rất có khí chất nha! (anh công này bịnh chắc luôn!)
Hết chương 2