Anh Chờ Em

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Anh chờ em




Đêm buông xuống.

Thành phố giờ đây thật rực rỡ với bao ánh đèn đủ màu sắc, tạo nên vẻ phồn hoa nhộn nhịp. Từng dòng xe cộ chuyển động liên tục trên đường, hối hả, chưa bao giờ ngừng lại.

Một chiếc Lexus đen phóng như bay trên một con đường tương đối vắng vẻ, toát lên vẻ mạnh mẽ rồi đột ngột phanh gấp trước cổng một tòa biệt thự màu đen. Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, tạo thành tiếng động sắc nhọn. Cửa kính màu từ từ hạ xuống, để lộ một người đàn ông đang ngước nhìn chăm chú vào cửa sổ tòa biệt thự. Đôi mặt thâm trầm, lạnh lẽo giờ phút này bỗng trở nên dịu dàng, mềm mại hơn rất nhiều. Giống như…

Giống như nhìn thấy người mình yêu…

Lục Trình vẫn chăm chú nhìn vào tòa nhà trước mắt, ngón tay thon dài rút từ trong túi áo một hộp thuốc lá, rút ra một rồi điếu châm lửa. Lập tức trong không gian liền tràn ngập khói trắng và hương thơm ngọt ngào của BlackStone. Đôi mắt Lục Trình phía sau màn khói trắng mỏng ấy càng thêm nhu hòa, lóe lên một chút gì đó rất buồn.

Dịu dàng đến thế…

Bỗng nhiên một ánh đèn sáng lên, phát ra từ căn phòng của ngôi biệt thự. Lục Trình sững sờ, bỗng nhiên bật dậy, mở cửa xe rồi tựa vào chiếc Lexus, mong đợi.

Có phải… có phải cô ấy đã trở về rồi không?

Trong biệt thự.

Một cô gái đang chầm chậm bước xuống cầu thanh, đưa tay cào cào vào mái tóc rối của mình. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt rộng thùng thình của nam giới, quần sooc nhỏ màu trắng làm lộ ra đôi chân trắng noãn. Khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng có vẻ mệt mỏi.

An Tĩnh vừa mới xuống sân bay, trở về nhà vốn định ngủ một giấc nhưng quá đói bụng nên đành phải đi bộ đến một quán ăn nhỏ gần nhà. Vừa bước ra khỏi cửa, thấy trước cổng nhà mình có một chiếc Lexus, nhãn hiệu xe mà cô khá thích, đỗ ngay ở đó, mơ hồ thấy được một bóng người cao lớn đứng tựa vào. Ánh đèn đường leo lét không thể chiếu rõ gương mặt người đàn ông.

Dáng người cao đó khiến An Tĩnh cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng sau đó lập tức bác bỏ. Giờ này đã khuya lắm rồi, anh ấy sao có thể ở đây, huống hồ cô còn chưa thông báo cho anh mình đã trở về đấy.

Thoạt nhìn cũng không giống trộm, hay biến thái, sao lại dừng xe trước nhà cô nhỉ?

An Tĩnh chậm rãi bước ra mở cổng, bước lại gần chiếc xe. Hương thơm ngọt ngào của BlackStone và người đàn ông trước mặt khiến cô thảng thốt. Người đàn ông này, là Lục Trình.

Lục Trình dụi tắt điếu thuốc, vui mừng đến trước mặt An Tĩnh. Hai người sau nhiều năm xa cách như thế, bây giờ gặp lại, tưởng như mới là ngày hôm qua. Ánh mắt anh càng thâm trầm, ôn nhu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc An Tĩnh. Anh chờ cô nhiều năm như thế, đến lúc phải khiến cô thuộc về mình rồi.

An Tĩnh chớp chớp mắt để xác định mình không nhìn nhầm. Đúng là Lục Trình thật, Lexus, thuốc lá hiệu BlackStone, và cả bộ tây trang phẳng phiu. Người đàn ông toát lên một cỗ khí chất lạnh lùng xa cách, nhưng đối với cô thì hoàn toàn trái ngược. Cô ngây ngốc hỏi:

- Sao anh lại ở đây? Đã khuya lắm rồi đấy.

- Anh chờ em. An Tĩnh, anh đang chờ em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.