Anh Chờ Em

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Bạn trai




- Sao anh lại ở trước nhà em? Trời đang lạnh lắm đấy.

- Nếu biết trời lạnh sao còn ăn mặc phong phanh ra đường. Còn tại sao em đang ở trước nhà em, anh nói rồi. Anh đang chờ em.

- Hì, em ở Scotland lạnh quen rồi, trở về cảm thấy ấm chứ chẳng lạnh chút nào. Anh không cần lo quá vậy đâu.

An Tĩnh nói xong cúi đầu nhìn mình đang được bao phủ trong chiếc áo vest rộng của anh. Trên áo vẫn còn vương lại mùi BlackStone ngọt ngào, còn có… mùi của anh. Cô hơi cọ chóp mũi, len lén hít một hơi thật sâu. Cả người tràn ngập hương vị nam tính, giống như được anh ôm vậy. An Tĩnh nghĩ thế bỗng dưng đỏ bừng mặt tự mắng mình, cô thật giống sắc nữ mà. Cũng không phải lần đầu vậy mà…

- An Tĩnh, thật ra anh không ngại đâu, em không cần… - nói xong anh nở nụ cười trêu chọc - …không cần phải ngại ngùng như thế. Nếu em thích, anh tặng em áo khoác này của anh.

Nghe Lục Trình nói như thế, mặt An Tĩnh càng đỏ hơn, xấu hổ vì hành động của mình bị anh bắt gặp. Thẹn quá hóa giận, cô hờn dỗi không để ý đến anh nữa, ý cười trên mặt Lục Trình càng đậm hơn. Anh đến trước mặt cô, cúi xuống dỗ dành:

- Ngoan, đừng giận dỗi. Anh xin lỗi. Em mới vừa về cũng mệt rồi, để anh cõng em đi ăn mì thịt bò ở quán lão Dung nhé. Chẳng phải em thích món này nhất sao?

Trước mặt một người đàn ông vừa dịu dàng chăm sóc, vừa nhớ rõ sở thích của mình như thế, bạn có thể không đầu hàng, ý nhầm, đồng ý hay sao? Thật ra cũng phải giận thật, An Tĩnh đương nhiên lập tức đồng ý với đề nghị này của anh. Cô thuần thục ôm cổ Lục Trình, để anh cõng mình đi ăn mì. Trên đường, cô tì cằm lên bả vai rộng lớn của Lục Trình, ríu rít kể chuyện mình ở bên Scotland vui thế nào, quen những ai. Lục Trình vẫn ôn nhu đáp lại cô, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, vô cùng phối hợp.

- Anh biết không, ở bên đó lúc tuyết rơi lạnh lắm, em mặc rất nhiều áo mà vẫn thấy lạnh. Năm đầu em mới ở, có một hôm lạnh quá không thể chịu nổi nữa, em đành đánh liều đi quán bar uống rượu đó. Anh yên tâm, quán đó rất ít người biết, không nguy hiểm đâu. Lần đầu uống rượu, anh bartender rót cho em một cốc vang Pháp, lúc đó rượu vào khoang miệng, em cảm thấy đắng không chịu được, sau đó cả người ấm lên hẳn. Uống quen, cảm thấy rượu không còn đắng nữa, còn có chút ngọt. Thế là mỗi sáng em đều uống một cốc vang nhỏ, nghe nói rất tốt cho sức khỏe đó.

Lục Trình bật cười, tiếp tục nghe cô nói. Anh biết, An Nhiên rất mạnh mẽ, lạc quan. Năm đó còn trẻ như thế, cô đã tự mình đến Scotland học, một mình trải nghiệm nhiều điều, không cho bất cứ ai đi theo. Cô gái mà anh yêu, là người rất đặc biệt.

- Đến rồi cô bé. Mau vào ăn nào.

Dừng trước quán mì đang tấp nập người ra vào, Lục Trình nhẹ nhàng thả An Tĩnh xuống. Quán của lão Dung tuy nhỏ nhưng các món mì lại đặc biệt thơm ngon. Từ khi anh và cô học trung học, cả hai thường xuyên đến đây ăn mì, nên rất quen thuộc với nơi này. Lão Dung vừa thấy hai người liền niềm nở, cười ôn hòa với An Tĩnh:

- Nha đầu cháu cuối cùng cũng về rồi. Mau, mau vào đây ông làm cho cháu tô đặc biệt.

- Vâng ạ!

An Tĩnh mỉm cười bước vào, Lục Trình đi theo phía sau cẩn thận giúp cô đẩy ghế lau bàn. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, chăm sóc làm mọi người xung quang chú ý. Bỗng có một cô gái ngồi phía sau bọn họ giận dỗi với bạn trai mình:

- Anh nhìn xem, anh cao cao phía trước quan tâm bạn gái bao nhiêu, còn anh thì chẳng thương em gì cả. Vào là ngồi xuống luôn.

- Được rồi bà cô của tôi, em mau ngồi xuống, đừng giận mà. Anh sai rồi.

Chàng trai nghe người yêu mình trách thế, liền lập tức dỗ dành. Ở phía trước, An Tĩnh nghe họ nói thế bỗng nhiên đỏ mặt. Này, cô và Lục Trình, ừm, đâu phải loại quan hệ đó. Cô len lén nhìn sang bên cạnh, thấy anh đang nhìn mình liền quay đi. Vẻ mặt đầy ngượng ngùng. Lục Trình thấy thế cười bất đắc dĩ, vươn tay xoa nhẹ đầu cô.

Bỗng nhiên một cô gái đi lướt qua hai người chợt dừng lại, kinh ngạc hỏi:

- Lục Trình, sao anh ở đây? Còn cô… An Tĩnh?

- Đã lâu không gặp, Lâm Diệp Chi tiểu thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.