An Tĩnh nhỏ nhẹ chào Lâm Diệp Chi, học tỉ thời đại học của cô kiêm luôn chức bạn-gái-cũ của Lục Trình trong quá khứ. Còn anh không nói gì, lạnh nhạt gật đầu rồi đứng lên lại gần chỗ lão Dung phụ ông lấy hai bát mì. Lâm Diệp Chi thấy anh không để ý tới mình, vẻ mặt hụt hẫng rồi rất nhanh khôi phục, hỏi An Tĩnh:
- Em rảnh không, chúng ta trò chuyện chút nhé?
- Vâng. Chị…
- Tĩnh Tĩnh mới vừa từ Scotland về, em ấy rất mệt, cần được ăn uống nghỉ ngơi. Lâm tiểu thư, lần sau có dịp cô có thể hẹn em ấy. Bây giờ cũng đã khuya rồi, cô nên về thôi.
Lục Trình vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt của mình, lịch sự nói với Lâm Diệp Chi. Nhưng mà Lâm Diệp Chi sao lại không hiểu anh đang muốn cô đi, trả lại không gian riêng cho bọn họ. Trong mắt lúc nào cũng chỉ có An Tĩnh, chưa từng có cô. Trước kia cũng thế, bây giờ cũng, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Cô cười cười nói khách sáo vài câu rồi chào tạm biệt, buồn bã quay đi. Nếu năm đó không hành xử thiếu suy nghĩ, thì liệu cô và anh có như ngày hôm nay không?
Nhìn bóng dáng yêu kiều xinh đẹp kia xa dần, làn váy sang trọng phất phơ trong gió đêm. Lâm Diệp Chi này nhiều năm vậy càng ngày càng đẹp. Nhưng ăn mặc sang trọng thế sao lại xuất hiện ở đây nhỉ? Lại quay sang Lục Trình đang lau đũa cho cô. Này, không phải ăn mặc đẹp chỉ để đến đây nhìn người này chứ? Thật si tình!
An Tĩnh và Lục Trình vốn quen biết nhau từ hồi học Trung học khi cô mới vào lớp Mười, còn anh lớp Mười một. Hai người quan hệ khá thân thiết, luôn đi chung với nhau. Lên đại học, anh thi vào Đại học X chuyên ngành kinh doanh, cô ở lại phấn đấu, cuối cùng thi đậu vào cùng trường với Lục Trình mới biết đàn anh nhà mình quen bạn gái mới, chính là Lâm Diệp Chi.
Điều kì lạ là cho dù Lâm tiểu thư có yêu anh thế nào, anh cũng không có biểu hiện gì, lạnh nhạt giống như bọn họ chỉ là bạn bè. Thậm chí khi hai người bất cứ khi nào họ hẹn hò, Lục Trình cũng mang cô theo, nói là mời cô đi ăn uống. Cô cũng rất thoải mái vì từ hồi Trung học hai người đã như thế, chỉ cần anh đi chơi với bất kì ai sẽ dẫn cô đi “ăn chực”. Bạn bè của Lục Trình cũng không ai có ý kiến, thậm chí rất hòa nhã nên cô cũng không ngại gì. Nhưng từ khi lên đại học, mọi người thấy Lục học trưởng thường xuyên đi với đàn em cũ là cô nhiều hơn bạn gái thì bắt đầu dị nghị, nói An Tĩnh cô là tiểu tam cố tình quyến rũ “hoa” đã có chủ, khiến cô rất khó chịu, dần tách ra khỏi hai người đó, đi chơi với các bạn học nhiều hơn.
Không có cô, Lục Trình và Lâm Diệp Chi vẫn như cũ, không mặn không nhạt. Mọi người thấy không có cô mà hai người kia cũng ít đi chung nên cũng không có ý kiến gì. Khi cô vào học đại học chưa đầy hai tháng thì hai người đã chia tay. Cô loáng thoáng nghe mọi người nói Lâm Diệp Chi ban đầu dùng thủ đoạn gì đó ép anh phải hẹn hò với cô ấy. An Tĩnh không tin vì Lâm Diệp Chi rất dịu dàng. Với lại cô rất hiểu cá tính của Lục Trình, anh căn bản chưa từng yêu ai, quen bạn gái cũng chỉ để tránh bị làm phiền, không ai có khả năng ép anh, chỉ có anh ép người ta là chính. Cho nên chắc chắn mọi người đã hiểu lầm gì đó.
Nhàm chán chọc chọc Lục Trình, An Tĩnh nghiêng đầu hỏi:
- Lục Trình, em thấy Lâm tiểu thư vẫn thực yêu anh. Sao anh nỡ vội bảo cô ấy đi thế? Dù không yêu nhưng ít nhất đừng xa lạ vậy.
- Lâm Diệp Chi hiện tại là Hoán phu nhân. Em bảo anh mời vợ người ngồi lại trò chuyện thân mật anh anh em em để làm gì? Thôi, em mau ăn đi kẻo mì lạnh không ngon nữa.
An Tĩnh ngoan ngoãn nhận đũa từ Lục Trình rồi liền xì xụp ăn mì. Ai~ cô thật sự rất đói nha. Mì của lão Dung lại ngon như thế, rất nhanh cô đã ăn sạch hết toàn bộ, cả nước cũng không chừa. Cho nên hiện tại ở quán mì có một cảnh tượng vô cùng kì quái. Chàng trai mặt tây trang rất suất tao nhã ăn mì, thỉnh thoảng quay sang vỗ lưng nhuận khí cho cô gái thanh tú bên cạnh ăn, khụ, như “hổ cuốn rồng leo”. Bức tranh vô cùng hài hòa không chê vào đâu được.
Sau khi ăn xong, An Tĩnh liền đứng lên, vô cùng thỏa mãn vỗ vỗ bụng, cùng Lục Trình đến chỗ lão Dung trả tiền. Lão Dung cười ha hả, từ chối nhận tiền, nói đây coi như mời hai người ăn mừng An Tĩnh về nước. Hai người cũng không khách sáo, xem ông như người nhà vui vẻ nói đôi ba câu rồi quay về.
- … Love may be just a chapter to a guy’s life… But to a girl, it’s the whole book… How can she hold their love? The story of their love… The story of their love...
Khe khẽ ngân nga bài hát, An Tĩnh khoác lấy tay Lục Trình một cách tự nhiên. Lục Trình nghe thế liền huýt sáo theo lời ca của cô, hai người vừa đi vừa hát suốt dọc đường. Bóng dáng cũng khuất dần trong sau màn đêm.
Câu chuyện tình yêu của Lục Trình và Lâm Diệp Chi. Chuyện của họ. Đã qua lâu lắm rồi.