Anh Chờ Em

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Đến nhà anh đi




“Á ha ha ha ha ha ha ha~ Á ha ha ha ha ha ha ha ha~ Á ha ha ha ha ha ha ha~”

Tiếng chuông báo thức vang vang sôi động ngay lập tức đánh thức An Tĩnh. Từ trong chăn bông mềm mại, cái đầu bù xù nho nhỏ của An Tĩnh ló ra, với tay chụp lấy cái điện thoại đang phát ra âm thanh kia. Nhạc chuông báo thức lần này của cô được lấy từ một bộ phim kinh dị khi nữ chính bị ma nhập mà cười rùng rợn thế kia. Hiệu quả không thể chê vào đâu được, chỉ cần nghe là dậy ngay lập tức.

An Tĩnh bước xuống giường, cào cào mái tóc rối của mình nhìn đống đồ đạc phủ đầy bụi trong phòng. Hôm qua trở về cô không hề dọn dẹp gì, chỉ mang hành lí vào rồi để đó vội vàng thay drap giường rồi ngủ mê mệt. An Tĩnh cũng không muốn ở trong căn nhà này nữa, đây là biệt thự của chú cô cho cô mượn ở từ khi lên trung học. Đến giờ chắc cũng được mười năm rồi. Ở lâu mà không trả tiền cũng thật ngại nên cô quyết định dọn ra ngoài ở. ( Tác giả: Vâng, chị dù ngại nhưng vẫn ở mười năm đấy thôi ==’ )

Vệ sinh cá nhân, lôi ra túi bánh ngọt trong hành lí ăn xem như bữa sáng, uống thêm một hộp sữa, cô liền gọi cho công ty vệ sinh đến dọn dẹp. Dù sao cũng là nhà người khác, trước khi trả nên sửa sang cho ổn thỏa, như thế mới tôn trọng người ta. Công ty này hiệu suất cũng thật cao, chưa đầy mười phút đã đến. Cô đem tất cả hành lí ra sân, ôm laptop lên mạng tìm nhà để thuê trong khi chờ bọn họ làm việc.

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã trưa. Nhân viên dọn vệ sinh đã hoàn thành công việc của mình, An Tĩnh đi kiểm tra một vòng, vô cùng hài lòng không tiếc lời khen ngợi rồi thanh toán cho họ. Cô xoa xoa cổ mỏi nhừ của mình, tìm cả buổi sáng mà không có căn phòng nào hợp ý của mình, An Tĩnh rất chán nản, cô vừa gửi tin nhắn cho chú nói trả lại biệt thự, bây giờ kéo hành lí đi tìm khách sạn ở tạm trước khi tìm được nơi ở mới. Thật đúng là ngốc mà, chưa tìm được nhà đã vội dọn ra, tuy rằng chú có thể cho cô tiếp tục ở đến khi tìm được phòng mới nhưng An Tĩnh cũng không muốn làm phiền người nhà, đành chịu khó vậy.

“Tin! Tin!”

Lexus đen vượt lên cô rồi dừng lại bên cạnh, cửa kính xe mở ra, lại là Lục Trình. Anh vốn muốn đến nhà dẫn cô đi ăn trưa thì thấy An Tĩnh đang đứng giữa trời nắng chang chang, xung quanh đầy vali. Bước vội xuống, Lục Trình mở cửa xe vị trí bên cạnh ấn cô vào, sợ cô cảm nắng rồi mang tất cả hành lí bỏ vào cốp. Hành động của anh lưu loát, tự nhiên, khuôn mặt băng sơn vạn năm dịu dàng vô cùng, nào nhìn ra vết tích của một người đàn ông lạnh lùng luôn xa cách người khác. Cũng chỉ với An Tĩnh, anh mới có biểu hiện như thế.

Chiếc xe phóng đi dưới ánh mặt trời chói chang nóng bóng. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài khá oi bức nhưng bên trong xe ngược lại vô cùng mát mẻ. An Tĩnh bật máy nghe nhạc, lôi ra một cái CD để vào. Tiếng nhạc du dương vang lên, giai điệu ngọt ngào khiến người nghe vô cùng thoải mái. Cô dựa vào ghế nghe nhạc, quay đầu nói chuyện với Lục Trình:

- Lục Trình, đàn anh, quản lí Lục, Lục soái ca à~

- Thế nào, có chuyện gì muốn nhờ vả anh sao? Còn nữa, tự dưng lại đứng dưới trời nắng vậy em không sợ bị cảm à? Lần sau không cho phép em như thế nữa, không anh sẽ phạt đấy. Còn mang hành lí nữa, định đi đâu sao?

- Haiz, không phải, Lục đại soái ca, anh có biết chỗ nào cho thuê nhà không? Chỗ ở tốt một chút, giá cũng rẻ một chút, em nghèo lắm, không có tiền nhiều đâu.

- Hửm? Sao lại muốn thuê nhà, biệt thự kia…

- Em trả rồi, em không muốn ở đó nữa. Anh à, giúp em đi, em tìm cả buổi sáng cũng chẳng tìm được chỗ nào ưng ý hết.

- Vậy đến nhà anh đi. Dù sao nhà anh vẫn còn phòng trống, cho em thuê giá rẻ cũng được.

Lục Trình nghe nói thế, vẻ mặt thản nhiên đề nghị giống như đang nói “Hôm nay trời đẹp quá, chúng ta đi chơi đi.” vậy. An Tĩnh nghe xong quả nhiên đỏ mặt. Này, nam nữ thụ thụ bất thân, cô với anh không cùng giới tính, ở chung sợ rằng không tiện lắm. Với lại anh đẹp trai hấp dẫn thế kia, lỡ cô, khụ, không kiềm chế được “ăn” Lục Trình luôn thì sao? Tưởng tượng đến cảnh Lục Trình vẻ mặt ai oán như con dâu nhỏ nhìn cô, giọng nức nở “Tất cả là lỗi của em, em phải phụ trách. Cả đời này không được bỏ anh mà đi.”, An Tĩnh bỗng thấy rợn da gà. Đại não liền ra lệnh ngừng việc suy nghĩ lung tung, quả nhiên đọc tiểu thuyết nhiều quá cũng không tốt. Lục Trình mà như thế chắc cô xỉu mất.

Nhìn sắc mặc phong phú của cô, Lục Trình lắc đầu cười. Cô nhóc này chắc chắn là đang suy nghĩ lung tung gì nữa rồi. Nhưng lần này anh nhất định phải thuyết phục An Tĩnh về sống chung với anh, thuận tiện “bồi dưỡng tình cảm” thêm nữa. Nếu không vợ tương lai của anh có nguy cơ bị người khác cướp mất. Huống chi cô lại đặc biệt như thế.

Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, nhưng vì một lời hứa, anh chỉ có thể chờ cô.

Cho dù là một năm, hai năm, ba năm… hay mười năm.

Anh nhất định sẽ chờ cho đến khi cô quay đầu lại. Anh chờ cô yêu anh, như anh yêu cô.

Bởi vì An Tĩnh là cô gái đã dùng trái tim dịu dàng, ấm áp nhất để sưởi ấm lòng anh.

Bởi vì An Tĩnh là cô gái duy nhất trên đời có thể khiến anh yêu nhiều như thế, mãi mãi không bao giờ quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.