- Này Lục Trình, anh thật sự không phiền nếu em đến nhà anh chứ?
- Không phiền. Cũng chẳng phải lần đầu em ở nhà anh. Anh nhớ người nào đó vào mùa thi vẫn thường cắm dùi ở nhà anh gần cả tháng đấy thôi. Sao lúc đó anh không thấy em ngại nhỉ?
- Cái đó khác, cái này khác chứ…
- Được rồi, được rồi. Mau vào đi.
Lục Trình mặc âu phục màu đen đắt tiền, hai tay xách hai cái vali thuộc dạng “khủng” màu kem mở cửa cho An Tĩnh đi ở phía sau anh vừa đi vừa nhảy nhót, vô cùng thoải mái vì không hề xách gì cả ngoại trừ ba lô trên vai. Đến phòng khách, An Tĩnh liền leo thẳng lên ghế sofa, ôm con gấu bông Queenie vào lòng. Oa, hóa ra Lục Trình vẫn còn giữ con gấu này nha.
Thật ra từ khi học trung học, cô đã thường xuyên đến nhà Lục Trình chơi, có khi còn ngủ lại. Chỉ cần vào các kì thi quan trọng nhất định sẽ ở nhà anh suốt một tháng liền điên cuồng chiến đấu. Mọi người vẫn thường hay đùa, nói đây chính là đặc quyền của bạn thân. Mà cô cũng rất tự nhiên, hoàn toàn xem câu “cô nam quả nữ không thể ở chung” là gió thoảng mây bay. Lục Trình là ai chứ, người này phong độ thân sĩ có thừa, chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra những chuyện không nên làm.
An Tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này không khác mấy năm trước. Không gian căn hộ cùng sạch sẽ, thoáng mát, tường màu vàng nhạt ấm áp. Phòng khách vẫn một bộ ghế sofa màu kem cô ưa thích, trên ghế bày vài con thú nhồi bông đủ màu sắc. Ti vi tinh thể lỏng thật to treo trên tường phía đối diện, bên dưới là kệ nhỏ đựng đầu máy với thật nhiều CD. Còn phía sau sofa chính là hai tủ sách to lớn. Ngoại trừ sách chuyên ngành và tài liệu làm việc của Lục Trình, còn lại chỉ có tiểu thuyết các loại cùng manga mà anh mua cho cô. An Tĩnh vẫn ôm con gấu Queenie, cúi người lại gần kệ CD, ngồi xuống xem chồng đĩa được xếp ngăn nắp. Có hoạt hình siêu nhân, búp bê, vài bộ phim hành động, phim tình cảm ướt át. Còn lại toàn bộ đĩa nhạc mà An Tĩnh thích. Đây toàn bộ là cô để lại cho Lục Trình, tuy có vẻ hơi cũ nhưng không hề bám bụi, chứng tỏ có người thường xuyên dọn dẹp. Thậm chí trên tường vẫn treo tấm bảng mà An Tĩnh dán ảnh bọn họ. Ảnh trung học, đại học, ảnh tốt nghiệp, ảnh đi chơi, du lịch vẫn nguyên vẹn, Lục Trình còn dán thêm cả ảnh cô ở nước ngoài gửi về. Cô không ngờ anh vẫn còn giữ những thứ này, An Tĩnh khóe mắt bỗng cay cay, cô thật sự rất cảm động.
Đặt hành lí xuống đất, mỉm cười dịu dàng nhìn An Tĩnh chạy loanh quanh trong nhà, Lục Trình cởi áo khoác ngoài ra, bước đến gian bếp nối liền phòng khách, chỉ cách phòng khách tầm ba bốn mét bắt đầu nấu ăn. Anh vốn dĩ định chở cô đi ăn, nhưng sau khi thành công thuyết phục cô về nhà mình ở liền quyết định làm cơm cho cô ăn. Lục Trình thật đúng là người lên phòng khách hay xuống phòng bếp đều được, là mẫu đàn ông cho các cánh mày râu noi theo =))
An Tĩnh dạo một vòng quanh nhà cuối cùng cũng chịu chạy ra phòng bếp coi Lục Trình trổ tài nấu nướng. Cô chống cằm nhìn anh, cười khúc khích một mình. Mọi thứ vẫn y như thế, ngay cả cái chuông gió cô treo ở cửa sổ, vài mảnh sticker cô nghịch dán đầy đầu giường ngủ của Lục Trình đến những búp bê gỗ Nhật Bản mà cô tặng anh làm quà sinh nhật vẫn chưa từng thay đổi vị trí. Điều này làm An Tĩnh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. An Tĩnh còn len lén nhìn trộm phòng tắm, tủ quần áo của Lục Trình. Ồ, không hề có dấu vết hay vật dụng của người phụ nữ khác, chỉ toàn quần áo cũ của cô thôi. Đối với một cô gái, khi đi xa mà trở về thấy người đàn ông quan trọng của họ vẫn như thế, không hề đổi thay trong lòng đương nhiên vô cùng vui vẻ, An Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Cơm chín đều, rau trộn tươi non, canh gà cùng sườn lợn kho đậm đà tỏa hương thơm mê người. An Tĩnh nhìn bữa trưa tuy đơn giản nhưng vô cùng hấp dẫn kia, nước bọt không ngừng tiết ra, hận không thể nhào lên một ngụm nuốt hết toàn bộ. Mấy năm nay ở nước ngoài, không được ăn món Lục Trình nấu, cô quả thật rất nhớ. Dù sao ở trước mặt Lục Trình cô cũng không bao giờ ra vẻ thục nữ nên không hề khách khí, bắt đầu càn quét bàn ăn. Ăn no đến mức căng bụng, An Tĩnh cả người mềm nhũn dựa vào ghế, nhìn Lục Trình đang rửa bát, nhàm chán trêu chọc anh:
- Soái ca ơi là soái ca ơi~ Soái ca ơi là soái ca à~ Mấy năm nay anh có quen bạn gái không, hay bạn giường gì cũng được, kể em nghe đi.
- Em cũng rảnh quá đấy. Anh không có. Nếu có bạn gái anh đã kể em nghe lâu rồi, cần gì phải giấu – Lục Trình đã quen với câu hỏi này, rất tự nhiên trả lời, trong lòng còn âm thầm bổ sung “Em là cục cưng của anh, nên anh không cần bạn gái hay bạn giường, có em là đủ rồi.”
- Lục soái ca, anh thật đáng thương quá đi. Bao năm rồi vẫn DIY, quả nhiên cô đơn a~
- Đừng có đắc ý nhanh như thế. Chẳng phải em cũng thế sao?
- Ai nói chứ, sao anh biết em có hay không.
- Chỉ cần dùng đầu gối nghĩ cũng biết, em mà có bạn trai thì bảo đảm trong vòng một tiếng đồng hồ mọi người đã biết hết, làm gì có chuyện ngồi đây chọc anh.
- Lục Trình, anh không cần phải đắc ý như thế, em đây hiện tại vẫn thích tình trạng độc thân vui tính hơn. Đàn ông theo em nhiều đến mức có thế xếp hành từ nhà anh đến cửa siêu thị T đó.
- Nếu đàn ông theo em nhiều đến mức có thế xếp hàng từ nhà anh đến cửa siêu thị T, thì phụ nữ muốn lên giường anh có thể xếp hàng từ nhà anh đến thủ đô. Em có muốn thử làm người phụ nữ của anh không?
- Không thèm. Anh đúng là càng ngày càng tự kỉ. Hình tượng Lục nam thần trong lòng em đã vỡ tan thành ngàn mảnh mất rồi, thật đau lòng quá đi~
Lục Trình bật cười, quả nhiên trêu chọc An Tĩnh rất thú vị. Anh nhìn cô, tự đáy lòng trở nên mềm mại, chỉ muốn yêu thương bảo bọc cô. Khiến cho mỗi ngày của cô đều vui vẻ, vô ưu vô lo. Chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, anh sẽ cảm giác vô cùng mãn nguyện. Lục Trình tự nhủ nhất định phải giữ cô thật chặt bên mình, để cho cô biết, trên đời này, không ai có thể yêu cô, thương cô nhiều như anh.