Anh hai… sẽ… rất đau lòng, anh… sẽ…rất đau lòng… sao?
- Ừ!
- Vậy… hức… em không… hức… khóc nữa…
Nói xong nấc nghẹn vài tiếng rồi mi mắt An Tĩnh dần khép lại, gục thẳng trên vai Lục Trình. Anh thở dài, xốc nhẹ người cô đặt sang ghế bên cạnh, gài dây an toàn rồi dịu dàng vén tóc, yên lặng ngắm khuôn mặt của An Tĩnh. Cô lúc say ngoại trừ cố chấp hát liên tục còn lại rất ngoan, nhưng lúc ngủ chân mày vẫn nhíu lại, tựa như đứa trẻ luôn bất an với mọi việc. Lục Trình đau lòng vuốt nhẹ mi tâm của cô gái, đôi mắt dịu dàng đong đầy tình yêu chăm chú nhìn cô, ngón tay mang một tầng chai mỏng lướt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt An Tĩnh khiến cô hơi nhăn mặt trở mình một chút.
Ánh mắt si mê của anh càng sâu hơn, khuôn mặt lạnh lùng dần nhu hòa cúi sát gần khuôn mặt An Tĩnh. Cả hai rất gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận hương rượu nhàn nhạt hòa lẫn cùng hương vị mê hoặc của BlackStone. Đôi môi mỏng dần tiến sát gần bờ môi hồng của An Tĩnh.
Sau đó là một nụ hôn rất nhẹ, tựa như lông vũ từ đôi cánh thiên sứ phiêu tán khắp không gian, mang theo tất cả tình yêu cùng dịu dàng của anh đến với cô gái ấy.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh muôn vì sao, trong chiếc Lexus nép mình lặng lẽ dưới hàng cây, có một chàng trai đang cúi người hôn nhẹ người mình yêu, âu yếm vô hạn.
Ba tháng tiếp theo lặng lẽ trôi.
Kể từ ngày họp mặt thì mọi chuyện đã trở về quỹ đạo cũ của nó. Lục Trình vẫn tiếp tục công việc, chỉ khác là từ quản lí đã thăng lên chức tổng giám đốc. An Tĩnh thì bắt đầu kiếp sống OL của mình trong một công ty chuyên nghiên cứu và phát triển game online, ở văn phòng thì suốt ngày không test game đánh quái thì cũng làm chân chạy vặt cho mấy boss lớn, có thể nói là vô cùng tiêu diêu tự tại, sung sướng qua ngày, thỉnh thoảng làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư vác máy ảnh chụp khắp nơi rồi gửi cho các tạp chí lá cải tiêu khiển. Tối về đã có cơm tối nóng hổi chờ sẵn, không gì sung sướng hơn.
Cuối cùng thì mùa đông cũng về, khắp nơi tràn ngập không khí Noel nhộn nhịp. Các con đường đều được trang trí đèn đủ màu sắc, các cửa hàng còn mở nhạc Giáng sinh góp vui cho ngày lễ. Ngoài đường, dòng người tấp nập qua lại, áo quần rực rỡ màu sắc trông rất náo nhiệt.
Nhưng đối với An Tĩnh, Noel là ngày lễ buồn nhất trong năm. Bởi vì đó là ngày An Vũ mất, dịp vui như thế, cô cũng không còn hứng thú tham gia nữa. Ngoại trừ buổi sáng đi tảo mộ anh hai, buổi tối sẽ vùi mình trong chăn im lặng cho đến khi ngủ mới thôi. Lục Trình thấy cô như thế, rất đau lòng.
Hôm nay An Tĩnh đã dậy từ sớm, buồn bã chọn một bộ váy đen đơn giản để đi thăm mộ, bước ra khỏi phòng đã thấy Lục Trình mặc tây trang màu đen nghiêm túc, đang ngồi trên ghế sofa xem báo, xung quanh là mấy con thú nhồi bông. Hình ảnh này có vẻ, ừ, hơi tương phản một chút. Một người đàn ông thành thục ngồi giữa một đám thú bông xanh xanh hồng hồng có vẻ khá là tức cười. Cô bật cười, tâm trạng u ám cũng đỡ hơn, tựa đầu vào cửa yếu ớt cười.
Lục Trình nghe tiếng cười của An Tĩnh thì ngẩng đầu, đặt tờ báo lên kệ sách rồi đứng lên ra hiệu cho cô lại gần mình. Hai người sóng vai ra ngoài, đi bộ đến nghĩa trang. Đây đã là thói quen của cô, đi hết quãng đường này, như muốn nhớ hết hình ảnh người anh trai quá cố. An Tĩnh vẫn luôn tự trách bản thân mình làm em mà không hề hay biết về bệnh tình của anh, trong khi anh lại thương cô nhiều như thế. Nhiều năm như thế, nó vẫn bóng ma đè nặng trong lòng An Tĩnh, khiến cô cảm thấy đau khổ. Cô biết anh thích nhất là đến Scotland du lịch, thích tận hưởng cảnh quan của nơi đó nhưng chưa kịp thực hiện mong ước, đã rời đi rất xa. Áy náy dâng lên ngập tràn trái tim, khiến cô cảm thấy khó thở, uất nghẹn. Tốt nghiệp đại học, An Tĩnh không chút do dự sang Scotland học tiếp, chính là vì tin tưởng anh vẫn luôn bên cô, cô muốn mang anh đến nơi tràn ngập tuyết trắng, một nơi có thể khiến cho An Vũ hạnh phúc, khiến cho anh tận mắt chứng kiến điều kì diệu của Scotland. Nhưng mà, nhưng mà…
Anh hai, Tĩnh Tĩnh rất nhớ anh hai!
An Tĩnh so vai, cố nén nước mắt nóng bỏng, vùi đầu vào khăn choàng của Lục Trình đã quàng cho cô. Nỗi đau này, áy náy này, cô làm sao để đối mặt đây?
Lục Trình thấy cô như thế, bất đắc dĩ kéo cô lại, thở dài:
- Ngoan, nếu muốn khóc thì em cứ khóc đi. Đừng cố nén làm gì.
Nếu là một cô gái bình thường, khi có người nói như thế sẽ lập tức òa lên, vùi đầu vào lòng chàng trai đang an ủi mình. Nhưng cô gái này là An Tĩnh, cô so với mọi người mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ những lúc không khống chế được bản thân, cô mới khóc như trẻ con, nhưng bây giờ cô rất tỉnh táo. Có được một người luôn ủng hộ mình, thấu hiểu được tâm tình, An Tĩnh cảm giác mình rất may mắn, đó chính động lực để cô không ngừng trưởng thành. Cô vẫn luôn rất ngoan, rất hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng.
- Cảm ơn anh, em ổn hơn rồi. Chúng ta đi thôi.
Quãng đường dài, im lặng sóng vai, bởi vì bản thân thấu hiểu đối phương nên không cần trao đổi vẫn hiểu được tâm tình người bên cạnh. Bọn họ đã như thế từ rất lâu rồi. Một năm, hai năm, ba năm,… hết năm nay đã là năm thứ mười.
Thời gian trôi qua nhanh thật! Chớp mắt mà đã mười năm, anh đã chờ cô gái này mười năm!
An Tĩnh là tổ hợp của nhiều loại cá tính mâu thuẫn. Mọi người nói cô yên lặng, tinh tế. Mọi người nói cô rất ngoan, hiểu chuyện. Nhưng có đôi khi cô rất trẻ con, bướng bỉnh đến mức độ cho dù mọi người dùng cách gì cũng không nghe theo, thần kinh lại rất “thô”, mờ mịt trong chuyện tình cảm. Nếu không phải Lục Trình từng hứa với An Vũ trừ khi để cô ấy nhận ra tình cảm của mình, nhất định không cho anh tỏ tình thì Lục Trình đã biểu lộ tâm ý của mình từ lâu.
Quả nhiên trong cuộc sống có mười phần thì hết tám phần không như mình mong muốn!
Thật ra không phải An Tĩnh không biết gì, nhưng cô chỉ cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục Trình quá “đặc biệt”, vẫn chưa thật sự hiểu được sự khác biệt giữa một “người bạn thân” và “người yêu” ở chỗ nào, nên cứ ngơ ngác tại chỗ, không làm rõ tình cảm trong lòng. Nhưng mà hiện tại, cô dần dần hiểu ra, như một lữ khách dần thấy điểm sáng cuối con đường.
Lục Trình đối với cô thế nào?
Anh ấy vì cô ngày ngày đều làm bữa sáng, cho dù là món mình không thích. Anh ấy đều đặn đưa đón bất kể nắng mưa sớm chiều, chỉ cần cô mệt, có thể cõng cô đi hết đoạn đường dài. Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này nguyện che chở cho cô, để cô dựa vào, sống vô ưu vô lo một đời.
Đơn giản, nhưng lại thật cảm động.
Hóa ra tình yêu của họ đến nhẹ nhàng như thế.