Anh Chờ Em

Chương 9: Chương 9: Chương 9: Anh chưa từng yêu cô ta




An Tĩnh rất say sưa, hát nhập tâm đến mức giống như cô là chàng trai trong bài hát, mãi mãi chờ cô gái đó quay lại cùng mình nắm tay đến suốt cuộc đời. Nỗi bi thương toát ra từ lời ca khiến mọi người phải xúc động. Khuôn mặt An Tĩnh đỏ bừng vì men rượu, đôi mắt ngân ngấn nước. Nhạc đã hết từ lâu, cô vẫn đứng đó hát liên tục, không quan tâm đến mọi người.

Một tiếng trôi qua, Hà Lam Lam thấy không ổn, liền vội vàng kéo tay An Tĩnh, cô không nghe, cứ cầm micro hát đúng bài này không ngừng. Hà Lam Lam đau đầu, lúc trước mong con bé này hát nó nhất quyết không chịu, chỉ hát cho một mình Lục Trình, còn hôm nay thì… haiz… Lần sau nhất định không cho An Tĩnh uống rượu thêm một lần nào nữa.

Mọi người bắt đầu nhìn An Tĩnh bằng ánh mắt kinh dị, đồng loạt chuyển mắt sang Lục Trình vẫn còn đang đờ người sau khi nghe An Tĩnh hát bài đầu tiên với hàm ý “mau đưa vợ ngài về đi”. Lục Trình dụi tắt điếu thuốc trên tay, bước đến lấy micro ra khỏi tay An Tĩnh, kéo cô ra về. An Tĩnh giãy nãy lên không chịu, sống chết bám lấy, anh không còn cách nào đành vác cô lên vai, giơ tay ra hiệu rồi ra khỏi Cẩm Tú hội quán. Ánh mắt lướt qua chỗ Lâm Diệp Chi lộ rõ vẻ chán ghét. Trong phòng mọi người thấy An Tĩnh đã đi liền thở phào, còn Lâm Diệp Chi hạ mi mắt tiếp tục uống rượu, không hiểu đang suy nghĩ gì.

Suốt cả quãng đường xuống bãi đỗ xe, mọi người liền bắt gặp cảnh tượng một chàng trai tuấn tú lạnh lùng, mặt không đổi sắc vác một cô gái khóc lóc giãy giụa trông rất thê thảm. Nhưng nhìn khí lạnh chàng trai toát ra, chẳng ai còn can đảm đến gần nữa.

Ôm An Tĩnh ngồi thẳng vào xe, Lục Trình khởi động máy phóng vụt đi, đến con đường vắng liền dừng lại. An Tĩnh từ lúc vào xe cũng không còn quậy như lúc nãy nữa nhưng vẫn tiếp tục hát, khuôn mặt nóng bừng, hốc mắt đỏ hoe vùi sâu vào cổ Lục Trình nức nở như con mèo nhỏ. Anh thở dài, nghe cô hát, huýt sáo khe khẽ làm nhạc đệm. Nửa tiếng sau, cô mệt dần, không hát nữa, cả người ủ rũ nấc nhẹ vài tiếng. Từ trong lòng Lục Trình ngồi thẳng dậy, An Tĩnh cúi đầu như đứa bé phạm lỗi, lí nhí:

- Xin lỗi, Lục Trình, xin lỗi.

- Được rồi, nói anh nghe, có chuyện gì? Sao lại hát bài đó?

- Em xin lỗi…

- An Tĩnh, nhìn anh. Nói đi, tại sao lại hát bài đó?

- Lâm… hức… Lâm Diệp Chi tiểu thư, chị ấy, hức… nhìn anh. Chị ấy vẫn còn yêu anh… hức… Còn có… hức… anh hai… em nhớ anh hai…

Lục Trình thở dài. An Tĩnh đã rất lâu rồi không hát bài này. Đây từng là bài mà cô thích nhất, giống như An Vũ. Mà An Vũ là người anh trai mà An Tĩnh yêu nhất, là người yêu cũ của Lâm Diệp Chi từ hồi anh còn học trung học. Chuyện này ai cũng biết, trừ An Tĩnh vì An Vũ chưa từng nhắc đến người yêu trước mặt em gái. Nhưng mà Lâm Diệp Chi chưa từng yêu anh ta mà chỉ mãi đuổi theo hình bóng Lục Trình.

Thời gian cứ yên lặng trôi qua, khi tất cả lên đại học, Lâm Diệp Chi quyết định chia tay An Vũ để tỏ tình với Lục Trình. Cô ta yêu cầu Lục Trình hẹn hò với mình, nếu không sẽ khiến cho An Vũ tổn thương đến mức không gượng dậy nổi. Đúng là loại con gái não tàn, không biết suy nghĩ. Cô ta dựa vào đâu ép anh phải thành người yêu của cô ta? Dựa vào quan hệ giữa anh và An Tĩnh sao? Suy nghĩ như thế thật quá tiện nghi rồi.

Lục Trình gọi cho An Vũ, nói hết tất cả cho anh ta, dù sao cũng là chuyện của họ, không liên quan gì đến anh. An Vũ không hiểu tại sao lúc đó lại hạ mình xin anh hẹn hò với Lâm Diệp Chi, mong cô ta hạnh phúc. Đúng là yêu quá hóa rồ! Rõ ràng biết anh yêu em gái anh ta còn cầu tình thay loại con gái hai lòng đó. Lục Trình thật sự nổi giận, An Vũ đau khổ nói, anh rất yêu Lâm Diệp Chi, anh ta muốn cô gái anh yêu hạnh phúc. Lục Trình trầm mặc, anh rất hiểu tâm trạng của An Vũ. Nhưng hạ mình cầu xin tình địch của mình, rốt cuộc là si tình hay ngu ngốc đây?

Lục Trình bị An Vũ làm tới phát phiền, biết anh ta có gì đó không ổn nên cuối năm nhất đồng ý. Lâm Diệp Chi “danh chính ngôn thuận” trở thành người yêu Lục Trình, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa. Nghỉ hè, Lục Trình cả ngày ở bên An Tĩnh, không thèm ngó ngàng gì đến cô ta. Cho đến khi cô gái anh yêu lên đại học, anh vẫn duy trì trạng thái đó, đi đâu cũng mang cô theo, dù là “hẹn hò”.

Sau đó An Vũ qua đời.

Sinh nhật Lâm Diệp Chi, cô ta mời mọi người đến nhà tổ chức thật hoành tráng. An Vũ lên hát một bài tặng cô ta, là “Tình yêu mà anh đã trao”. Hát xong, anh ta ngã xuống, bị đột quị mà chết.

Lục Trình liền hiểu tại sao An Vũ lúc ban đầu lại cố chấp như thế.

Bởi vì anh ta thật sự rất yêu, rất yêu Lâm Diệp Chi, dù biết mình sắp ra đi, vẫn cố gắng dành cho cô gái trong lòng những điều tốt đẹp nhất. Trong lòng cũng không còn trách cứ. Lục Trình biết nếu đổi lại là mình, cũng sẽ hành động như thế.

Nhưng mà cũng từ đó, An Tĩnh shock nặng, trầm hẳn đi, cô không còn hát nhiều nữa, cũng không bao giờ hát bài “Tình yêu mà anh đã trao”. Cô trở nên im lặng, An Vũ đi, mang cả một phần sinh khí của cô biến mất.

Lục Trình từ lễ tang của An Vũ liền chia tay với Lâm Diệp Chi. Từ đó về sau gặp, chỉ xem là không khí, trong ánh mắt chỉ còn chán ghét, không còn bất kì sắc thái nào cả. Cô ta chính là một phần nguyên nhân khiến An Vũ mất, khiến An Tĩnh thành ra như thế. Niệm tình Lâm Diệp Chi là người An Vũ yêu, anh không tính toán so đo. Nếu không chỉ sợ cô ta không có cửa làm Hoán phu nhân như hôm nay.

Lau nước mắt ướt đẫm hai gò má của An Tĩnh, Lục Trình chạm nhẹ trán mình vào cô, khe khẽ nói:

- Bé ngốc, anh chưa từng yêu cô ta. Cho nên sau này em đừng nhắc đến Lâm Diệp Chi nữa. Cô ta hiện giờ là Hoán phu nhân. Không có liên hệ gì với chúng ta. Em khóc như thế, An Vũ trên trời sẽ rất đau lòng hiểu không? Anh… cũng rất đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.