Anh Chờ Em

Chương 8: Chương 8: Chương 8: Hát cho một tình yêu đã qua




Hà Lam Lam thấy Lục Trình cười nhẹ không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn An Tĩnh đang dùng đũa chọc chọc con tôm rầu rĩ không thôi. Rõ ràng là lười đến mức không muốn tách vỏ ra. Anh bỗng vỗ nhẹ lên đầu An Tĩnh, kéo cái chén của cô qua cẩn thận lột vỏ tôm sẵn tiện gắp thêm vài món vào chén rồi mới chuyển lại cho chủ của nó. An Tĩnh rất tự nhiên hưởng thụ, ăn một miếng lại gắp cho Lục Trình một miếng. Nhìn thế nào cũng giống, giống… người yêu.

Lục Trình nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy giống mẫu đàn ông chuyên tình, cả đời chỉ chung thủy với một người. An Tĩnh được một người đàn ông ấy thương yêu như thế, thật đáng hâm mộ. Khi cô hỏi mà anh không trả lời nghĩa là vẫn chưa tỏ tình, Hà Lam Lam không hiểu tại sao như thế nhưng chắc chắn phải có lí do của nó. Nhưng tình yêu mà Lục Trình dành cho An Tĩnh là thật, cô có thể cảm nhận được. Nó dịu dàng biết bao nhiêu, sâu nặng biết bao nhiêu.

Nếu đã như vậy thì hãy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Hà Lam Lam nhanh chóng nhập hội cùng nhóm bạn, vừa ăn uống vừa cười đùa ầm ĩ, còn trêu chọc An Tĩnh:

- An Tĩnh, hôm nay coi như tiệc tẩy trần cho em về nước, hôm nay nhất định phải nể mặt chị, uống vài ly nào. Mọi người có đồng ý không?

- Phải đó, em nhất định phải uống.

- Tối nay không say không về.

- Mau mau đàn em, mau kính anh chị vài ly nào.

- …

Mọi người nghe Hà Lam Lam khởi xướng liền ồn ào hùa nhau mời An Tĩnh uống rượu. Cô hơi khó xử, nhìn sang Lục Trình mong đợi giải vây. An Tĩnh ngoài uống mỗi rượu vang cũng thử vài loại rượu khác. Nặng nhất cũng chỉ uống đến Devil Spring Vodka nhưng đã được pha nhưng vẫn say bí tỉ ngủ đến một ngày một đêm. Nhưng hôm nay không hiểu sao trên bàn lại có vài chai Everclear. Loại này rất nặng, rất đắc nha! Chỉ là một buổi họp mặt thôi mà, cho dù những người trong phòng này đều là dân có tiền nhưng không cần phải chịu chi như thế chứ? Xem ra hôm nay cô thảm rồi.

- Mọi người đừng chọc Tĩnh Tĩnh ấy nữa, rượu này tôi uống thay em ấy là được.

- Không được không được, rượu này nhất định An Tĩnh phải uống. An Tĩnh, em cứ uống thoải mái, tụi này không ép em uống nhiều, với lại rượu cũng được pha mà, không nặng lắm đâu. Cùng lắm em say… hắc hắc… – lão Kiều, một đàn khá quen biết với cô vỗ vai Lục Trình, cười “âm hiểm” – có lão Lục nhà em mang về mà.

Nói xong trong phòng mọi người liền cười “khả ố”, mập mờ nhìn hai người. An Tĩnh đỏ mặt, gì mà “lão Lục nhà em” chứ? Người ta là nam thần đó, tuổi trẻ tài cao đó, sao lại là của cô được. Mấy nữ đồng chí nghe được chắc chắn sẽ băm cô làm thịt viên mất. Với lại dáng vẻ lúc say của cô, ừ thì nó hơi hơi… hơi hơi không được tốt lắm. Cô không muốn anh chứng kiến dáng vẻ đó đâu.

- Em nhất định phải uống?

- Nhất định!!! – Trăm miệng một lời.

An Tĩnh hơi xụ mặt, cô biết mọi người đang vui nhưng mà cô thật không muốn uống Everclear chút nào. Cô muốn vang Pháp, vang Pháp cơ. Còn lão Lục nào đó tay vẫn còn đang bóc vỏ tôm cho An Tĩnh, nghe bạn mình nói thế rất hài lòng. Anh là của cô. Nghe rất thuận tai. Lục Trình đành thỏa hiệp nhưng vẫn dặn dò:

- Chỉ một ly thôi, pha bớt đi, đừng để nồng độ cao quá.

Lão Kiều, Kiều Lâm, hớn hở bật ngón cái ra hiệu cho mọi người, bắt tay pha chế cho An Tĩnh. Còn cô ngơ ngác ăn tôm Lục Trình đút, nhìn chăm chú Kiều Lâm pha rượu, sao cô có cảm giác mình vừa sập bẫy vậy?

- Một lát uống từ từ, ít thôi không sẽ say đấy. Lát nữa mọi người sẽ hát nữa, em say thì không tham gia được đâu.

Dùng khăn tay lau nước sốt trên khóe miệng An Tĩnh, Lục Trình dịu dàng dặn dò cô. Hai người động tác rất thân mật, người ngoài nhìn vào sẽ nhìn ra ngay anh có tình ý với cô. Đáng tiếc thần kinh của người nào đó thực thô, việc của người khác lia mắt là nhận ra, còn của mình thì nhiều năm thế cũng không phát hiện.

Lâm Diệp Chi cười yếu ớt, cầm ly rượu trên tay nhìn Lục Trình ôn nhu chăm sóc cô gái bên cạnh, lòng đầy chua xót. Có phải ngay từ lúc bắt đầu, cô đã thua rồi không? Nếu không phải cô làm thế, có lẽ hai người vẫn có thể là bạn. Đáng tiếc trên đời này không có “nếu như”, chuyện đã xảy ra không thể thu hồi. Là cô không đủ xuất sắc hay là tình cảm Lục Trình dành cho An Tĩnh quá nhiều, nhiều đến mức trong mắt anh không ai có thể thay thế được nữa? Lâm Diệp Chi tự giễu đưa ly lên miệng nhấp, giờ cô đã là vợ người, đã gả cho Hoán Kiệm, còn có thể làm được gì. Nhìn An Tĩnh vẻ mặt ngây ngô hiền lành bên cạnh anh, cô bỗng thấy không cam lòng. Nhưng mà, cô gái này tốt quá, ngoan quá, không ai có thể ghét cô được. Lâm Diệp Chi thở dài, chỉ có thể buông tha đoạn tình cảm này. Tình yêu năm đó của cô không sai, nhưng cô đã yêu sai người rồi.

An Tĩnh, được anh ấy yêu nhiều như thế, cô quả thật rất may mắn!

Nhận ly rượu sóng sánh từ tay Kiều Lâm, An Tĩnh nâng lên chạm cốc với mọi người. Khẽ đưa ly lên miệng, nhấp một ngụm chất lỏng, một vị ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi khiến cô đê mê. Rượu này ngon thật! Mặt cô hơi ửng hồng, phơn phơn như cánh hoa đào đầu xuân, đôi môi hồng nhuận hơi mân lên tỏ vẻ hài lòng. Lại thoáng nhìn qua Lâm Diệp Chi, thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy hờ hững nhưng đôi mắt nhuốm đầy vẻ buồn bã, chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lóe lên ánh sáng như có như không. An Tĩnh nghe Lục Trình nói cô đã trở thành Hoán phu nhân, xem ra đây là sự thật. Hoán Kiệm cô cũng biết, nghe nói là một đại thiếu gia phong lưu xuất thân từ nhà quan chức cấp cao. Thấy cô ấy như thế, An Tĩnh tự hỏi. Gả cho Hoán Kiệm, có phải Lâm Diệp Chi sống không tốt, có phải Lâm Diệp Chi vẫn… yêu Lục Trình?

Lại nhìn qua Lục Trình, thấy anh đang nhìn cô, tay đang cầm bật lửa Zippo, trên miệng không biết từ lúc nào đã có một điếu thuốc trắng. Bật lửa của anh mãi không lên vì hai người ngồi gần cửa sổ có gió đang thổi mạnh. An Tĩnh muốn đưa hai tay che chắn cái bật lửa khỏi gió, lại nghĩ đến Lâm Diệp Chi lại thôi. Hai tay đang đưa lên không trung như thói quen bỗng dừng lại, rụt về một cách lúng túng.

Lục Trình và cả Lâm Diệp Chi đều thấy động tác này, mỗi người một suy nghĩ. Lâm Diệp Chi biết động tác này của An Tĩnh là thói quen ở chung của bọn họ. Nhưng vừa nãy cô ấy vừa nhìn cô xong, hành động ngưng trệ chứng tỏ An Tĩnh không muốn cô buồn. Từ trước đến giờ, Lâm Diệp Chi chưa từng che giấu tình cảm của mình đối với Lục Trình, An Tĩnh nhận ra cũng là đương nhiên. Thậm chí cô gái này từng vì lời đồn mà bỏ thói quen đi chung với anh, chỉ để tạo không gian cho anh và Lâm Diệp Chi. Người con gái tinh tế nghĩ đến cảm xúc của người khác như thế, quả thật… rất xứng với Lục Trình.

Lục Trình đã châm điếu thuốc xong, đôi môi mỏng phả ra làn khói trắng càng khiến anh thêm vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng An Tĩnh lại thấy hình ảnh này rất đẹp. Người đàn ông trầm ổn như bóng đêm, hương thơm ngọt ngào cùng làn khói trắng mờ ảo của BlackStone vây lấy anh, rất quyến rũ, rất thần bí. Anh chăm chú nhìn cô, anh hiểu cô nghĩ gì, anh biết tại sao cô làm thế. Thở dài, anh vuốt nhẹ mái tóc An Tĩnh. Đây là người con gái anh yêu.

An Tĩnh thấy bối rối tiếp tục uống rượu. Rốt cuộc cô nên làm sao đây?

Màn hình TV bắt đầu lượt mới, một đàn anh vừa hát xong liền đặt micro vào chỗ cũ bước xuống ghế ngồi. Nãy giờ mọi người vừa ăn, vừa hát rất vui vẻ. Đây là phòng bao cao cấp nên vừa có dịch vụ ăn uống, vừa có karaoke. Hà Lam Lam vốn đang đứng uống rượu vừa buôn chuyện với Kiều Lâm nhìn qua thấy An Tĩnh sắc mặt từ hồng do uống rượu mạnh liên tục đã bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, còn Lục Trình vừa hút thuốc vừa trò chuyện với người bên cạnh, lơi là con thỏ nhỏ bên cạnh liền cười gian. Cô bước đến lại gần con thỏ nhỏ kia, bắt đầu công tác dụ dỗ:

- Baby, cục cưng, honey~ Em có thương chị không?

- Có – An Tĩnh bắt đầu hơi nghiêng đầu nghĩ một chút rồi trả lời, rồi gật đầu mạnh một cái rất đáng yêu.

- Lên hát một bài cho chị nghe nhé. Em muốn hát bài gì, chị mở cho.

- Hát sao? Hát gì nhỉ. – An Tĩnh ngây ngô tự hỏi, rồi bỗng nhiên níu áo Hà Lam Lam – Em muốn hát bài “Tình yêu mà anh đã trao”.

Khóe miệng Hà Lam Lam run rẩy, hôm nay là tiệc họp mặt vui vẻ, sao con bé này lại muốn hát một bài thảm thương như thế? Cái cô muốn là An Tĩnh say rượu hát cái gì đó nghe giống tỏ tình một chút lại thành ra thế này. Hà Lam Lam không biết chuyện của Lâm Diệp Chi đã ảnh hưởng tới An Tĩnh. Sau khi say đại não nhỏ bé của ai đó lập tức không suy nghĩ nhiều, muốn trút hết ưu phiền bằng cách hát. Mà mỗi khi hát lúc say, là hát liên tục không ngừng, cho đến khi khan hết cả họng mới dừng lại. Chính vì vậy mà mấy người bạn ở Scotland của cô sau khi biết thói quen kinh khủng này cộng thêm bị tra tấn vài giờ nghe cô hát liền không dám cho cô uống say nữa. Nhưng Hà Lam Lam không biết.

Cho nên…

Tóm lại… là thế đó.

An Tĩnh đứng lên lấy micro từ tay Kiều Lâm, tự tay nhập số bài hát. Tiếng nhạc nhẹ vang lên như như tiếng hoa tuyết bay giữa bầu trời đêm, An Tĩnh cất tiếng, giọng như hòa tan vào bài hát. Giọng cô không quá hay nhưng tràn ngập cảm xúc, cuốn hút người ta không ngừng.

“Bóng hình ấy dường như chưa bao giờ phai

Thoáng nhẹ qua kí ức năm xưa dịu dàng

Tình yêu mà anh đã trao

Tựa như ngàn hoa tuyết bay

Mãi lướt nhẹ vào trái tim khẽ khàng

Nếu hạnh phúc đã hóa thành tro tàn bay

Vẫn còn đây bóng dáng yêu thương ban đầu

Cũng chỉ là ảo ảnh thoáng qua

Tựa như tình yêu chúng ta

Mãi tan vào khoảng trống kia

Vô tận

Ngàn hoa tuyết rơi mãi không ngừng

Hóa cơn gió xa vời

Vẫn mong nhớ, còn tin em đang ở bên

Tình yêu ấy ghi khắc trong anh

Mãi chờ em trở về

Mãi chờ

Mãi chờ

Cùng nhau ngắm hoa tuyết lặng rơi giữa chống yên bình…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.