Lục Trình cười khẽ, tại sao anh chưa tỏ tình với cô?
Cô tuy lớn, nhưng vẫn chưa thật sự trưởng thành. An Tĩnh không biết tâm ý của anh, cô không nhận ra tình yêu của anh. Cho nên đối với việc ở chung, cô không hề ngại ngùng. Cô chỉ cho đó phương thức ở chung giữa những người “bạn thân”.
Nhưng nào có được người “bạn thân” như thế?
Trên đời này làm sao có một người “bạn thân” luôn đi bên cạnh cô, luôn ủng hộ, bảo vệ cô? Làm sao có một người “bạn thân” sẵn sàng đi chung với cô mà không phải là “người yêu” kia? Làm sao có một người “bạn thân” muốn cô ở chung, muốn che chở cô bằng chính đôi cánh của mình?
Bởi vì anh yêu cô!
Bởi vì Lục Trình yêu An Tĩnh!
Bởi vì trong trái tim của Lục Trình, chỉ dành cho An Tĩnh, duy nhất một mình An Tĩnh.
Lần đầu anh gặp cô ấy là vì nhiệm vụ, không có gì đặc biệt. Cô là người mới vào trường, Lục Trình là đàn anh, đương nhiên có trách nhiệm hướng dẫn. Anh chọn cô giữa một nhóm nữ sinh ồn ào náo nhiệt vì cô rất ngoan, rất an tĩnh, chỉ mang ba lô theo mọi người. Sau đó anh biết tên cô, cảm thấy cô bé này người cũng như tên, An Tĩnh. Nên đối với cô, anh cũng không quá lạnh nhạt, thỉnh thoảng sẽ cười hoặc trò chuyện vài điều.
Anh chưa từng tin thứ gọi là duyên phận, nhưng sau khi gặp cô, anh mới biết, hóa ra trên đời này thật sự tồn tại chuyện ấy.
Lớp của An Tĩnh là lớp cuối cùng của khối, tầng trên đã hết phòng nên đành chuyển xuống phòng ở tầng có khối lớp 11, mà lớp của cô lại sát cạnh lớp của anh. Ngày nào cũng gặp, chung đường về nhà, cùng thích một quán ăn nhỏ ven đường, hay đến thư viện xem sách, thậm chí ở những buổi triển lãm tranh của những họa sĩ, Lục Trình cũng gặp được cô đang mê mẩn nhìn từng bức tranh. Bất kể đi đâu, Lục Trình cũng có thể tình cờ thấy An Tĩnh. Dần dần thời gian anh và cô đi chung vô thức tăng lên, mọi người còn đùa rằng nơi nào có nam thần Lục Trình, ở đó có An Tĩnh.
Lục Trình rất khó gần, anh luôn giữ thái độ trầm mặc trong mọi tình huống, rất ít người có thể cùng anh thoải mái trò chuyện. Nhưng bề ngoài thu hút, thành tích xuất sắc, anh luôn nổi bật giữa đám đông, nhưng không ai dám lại gần. Ai cũng e ngại sự lạnh lùng đó, chỉ có An Tĩnh không bị ảnh hưởng. Cô thật hiền, thậm chí có thể nói là hơi ngốc một chút, dáng vẻ ngơ ngác hay cười đó khiến cho anh thu lại bớt vẻ ngoài xa cách. Lục Trình và An Tĩnh rất hay nói chuyện, anh có thể kiên nhẫn nghe cô kể lại những việc rất vụn vặt, cô có thể kiên nhẫn đứng đợi anh dưới cơn mưa cùng về nhà. Chủ đề chung của hai người là bất tận. Anh dần bước vào thế giới của An Tĩnh. Một thế giới lộn xộn nhưng rực rỡ sắc màu, đôi khi ồn ào nhưng rất yên tĩnh. Cô cũng nhẹ nhàng mở ra cánh cửa nội tâm của anh, mang lại ánh sáng rực rỡ.
Lục Trình không có cha mẹ, chỉ có bà ngoại, mọi người đã rời bỏ anh khi anh còn là đứa trẻ. Một đứa trẻ thiếu tình thương của cha mẹ cô độc biết bao, nó dần tự khép mình lại, luôn liều mạng tiến về phía trước như muốn chứng minh điều gì đó. Cuộc sống không khó khăn vì có tiền bảo hiểm của bố mẹ sau khi tai nạn đảm bảo. Thế mà ngoài đi học, anh còn đi ngoài làm thêm dù tuổi còn nhỏ, cố gắng không làm phiền đến bà. Lục Trình ý thức độc lập cao, anh muốn tự mình làm tất cả mọi thứ. Bà nhìn thấy thế, chỉ có thể thở dài. Bà đã lớn tuổi, đến năm Lục Trình lên cấp 3 thì mất. Chỉ còn mình anh trên đời. Cứ tưởng sẽ như vậy mãi, nhưng mà An Tĩnh đến. Cô chính là ánh sáng đẹp nhất trong anh.
An Tĩnh biết chuyện của Lục Trình, cô không hề thương hại, không hề xa lánh. Cô không bận tâm đến những chuyện đó mà dùng cách của mình để bày tỏ tâm ý. An Tĩnh thường kéo anh đi ăn mì, leo lên xe đạp đòi anh chở qua phố cổ, thỉnh thoảng sẽ như chú mèo nằm trên sofa gối đầu lên đùi anh ê a hát những bài không tên hay do cô sáng tác. Vụng về, không cầu kì, chân thật mà ấm áp, An Tĩnh dùng chính trái tim dịu dàng của mình sưởi ấm lòng anh, khiến anh mãi không bao giờ quên, khiến anh yêu cô tự lúc nào.
Tình yêu đó cứ nhẹ nhàng len lỏi trong anh, khiến anh rung động. Một lần rung động đó, chính là cả đời.
Lục Trình yêu An Tĩnh thầm lặng, yêu những gì cô thích. An Tĩnh thích Lexus. Anh tốt nghiệp đi làm, liền mua một chiếc Lexus. Cô thích thuốc lá BlackStone. Dù không thích hút thuốc, nhưng mỗi khi căng thẳng, anh có thể hút một điếu, chậm rãi cảm nhận hương vị ngọt ngào kia. Cô thích nghe nhạc, cô thích gấu bông, cô thích đọc tiểu thuyết, anh đều biết. Chỉ cần cô thích, anh sẽ mua cho cô. Nhà anh, toàn bộ là những thứ An Tĩnh thích, cho nên dù cô có du học, có đi xa, anh vẫn sẽ không thấy cô đơn, anh vẫn thấy như cô ở bên cạnh.
Chính vì yêu nhiều như thế, Lục Trình luôn đợi An Tĩnh, chờ cô thật sự trưởng thành. Luôn bên cô, dùng tình yêu của mình che chở, khiến cô luôn vui vẻ, hạnh phúc.