“Anh rể của tôi bảo tòi nói với anh, nếu anh dám bán số cổ phần trong tay chi thứ ba của các người cho nhà họ Lưu với giá thấp hơn một tỷ rưỡi thì anh ấy sẽ đánh gãy chân cả nhà anh!”, Tống Sơn cười tà ác.
Bạch Tử Húc thì ngây ra, nghĩ thầm, anh rể? Anh rể nào?
Không lâu sau, Bạch Tử Húc đã nhớ ra hai chữ anh rể này Tống Ninh Mòng rất hay nói!
Là Trần Hạo? Nghĩ đến điều này, Bạch Tử Húc nổi giận.
“Tống Sơn... Cậu...”
Tống Sơn nhẹ nhàng dùng tay giữ chặt lại cơ thể nhỏ bé của Bạch Tử Húc: “Bình tĩnh một chút, để người khác nghe thấy nhiều quá cũng không hay! Dù sao anh cũng là cậu chủ của nhà họ Bạch đó!”
Mắt thấy gương mặt đang trưng ra nụ cười xấu xa của Tống Sơn, trong nháy mắt, trong đầu Bạch Tử Húc đã nghĩ đến rất nhiều thứ, càng nghĩ, sắc mặt anh ta lại càng khó coi!
Đúng là Bạch Tử Húc thích cờ bạc, nhưng anh ta không hề ngốc, chỉ là bị cám giác sáng
khoái khi có thể vung tiền trong nháy mắt trên chiếu bạc mê hoặc tâm trí mà thôi!
Tống Sơn thay Trần Hạo truyền đạt lại lời nói kia, ở một góc độ nào đó cũng đồng nghĩa với việc Trần Hạo đang ám chỉ cho anh ta mang cổ phần đó đi bán cho nhà họ Lưu!
Vì sao chứ? Bạch Tử Húc cảm thấy rất khó hiểu.
Vừa nãy khi ở trong phòng, Lưu Gia Ấn liên tục thể hiện rằng hắn ta rất khó xử, nói gia tộc nhà mình vừa mới cứu nhà họ Bạch nên tốn không ít tiền, bây giờ nhà họ Lưu cũng đang khá khó
khăn về vấn đề tài chính!
Sau đó Lưu Gia Ấn còn nói, nếu như chỉ là vài chục triệu thì hắn ta còn có thể nghĩ biện pháp để lấy ra! Nhưng số tiền ba trăm triệu quá lớn, ở nhà họ Lưu, không phải chỉ một người nói là được, cho nên cần phải thế chấp, yêu cầu mà hắn ta đưa ra vừa vặn là cổ phần của anh ta trong Bạch Thị!
Thế nhưng mà sao Trần Hạo lại biết được Lưu Gia Ấn sẽ đưa ra yêu cầu là cổ phần?
Đầu óc Bạch Tử Húc hơi loạn nhưng vẫn nghĩ ra được vài điểm mấu chốt trong đó.
“Tống Sơn, cậu nói cho tôi sự thật đi!”, Bạch Tử Húc nói.
Tống Sơn cười tủm tỉm đứng bên cạnh, biết Bạch Tử Húc đã nghĩ được thông suốt rồi: “Anh hỏi đi, có thế nói được thì tôi nhất định sẽ nói cho anh!”
“Rốt cuộc thì là Lưu Gia Ấn có vấn đề hay là Trần Hạo có vấn đề? Vì sao cậu ta lại nói cho tôi những điều đó?”, Bạch Tử Húc tập trung hỏi.
Tống Sơn cười ha ha một tiếng, trong mắt hiện lên sự khác biệt so với vẻ ngốc nghếch bình thường, ánh sáng trong mắt cậu ta chớp nháy liên tục: “Ai tốt ai
xấu, trong lòng anh không rõ ràng sao? Suy nghĩ thật kỹ đi người anh em!”
Nói xong, Tống Sơn đưa tay vỗ mạnh một cái lên vai Bạch Tử Húc, rồi quay người đi vào thang máy, rời khỏi sòng bạc.
Bạch Tử Húc mất hồn mất vía, trong lòng toàn là câu hỏi. Trong nháy mắt, từng chuyện đã phát sinh chạy qua trong đầu anh ta!
Anh ta đánh bạc cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chưa từng đen đủi nhiều như dạo gần đây, mà dạo này anh ta vay tiền võ cùng dê dàng,
bất kể là Hà Nham Đông hay bạn chơi cùng họ Trương đều không hề do dự mà lập tức đáp ứng!
Điều này cũng khiến cho Bạch Tử Húc sinh ra ảo giác, cảm thấy tiền không phải là vấn đề, không mất nhiều thời gian là có thể gỡ vốn!
Nhưng thực tế là vì suy nghĩ đó mà anh ta lún vào càng sâu hơn!
Bạch Tử Húc càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, lớn bằng ngần này rồi, dường như đây là lần đầu tiên anh ta tỉnh táo để nhìn thấu được bản chất sự việc
như thế!
Suy nghĩ một chút thôi là có thế rõ ràng tất cả, vay tiền dề dàng, thua mất tiền càng dễ hơn! Tuần hoàn ác tính! Đây không phải là có người giở trò thì là cái gì?
Đứng ở bên cạnh thang máy, Bạch Tử Húc lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm một số điện thoại được lưu trong máy nhưng anh ta chưa từng gọi đi bao giờ
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, sau đó bên trong truyền đến giọng nói trêu đùa của Trần Hạo.
“ơ! Cậu chủ Bạch đó à, anh nghĩ sao mà lại gọi điện thoại cho một thằng con rể như tôi thế?”, Trần Hạo giễu cợt hỏi.