“Ha ha! Bạch Tử Húc, bây giờ anh đang như thế nào bản thân anh còn không rõ sao? Bề ngoài thì anh vẫn là cậu chủ của nhà họ Bạch, nhưng trên thực tế còn chẳng bằng tên ăn mày ven đường, anh có tư cách đế vênh váo trước mặt tòi sao?”
“Cậu...”
Bạch Tử Húc muốn phản bác nhưng vắt hết óc cũng không tìm ra được lý do nào.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Đừng lừa gạt bản thân, anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi, mục đích của nhà họ Lưu thực ra vẫn là Bạch Thị, bọn họ muốn lấy Bạch Thị vốn thuộc về nhà họ Bạch, sau đó phá hỏng nhà họ Bạch! Còn anh, nếu như không muốn trở thành dạng người không bằng cả một tên ăn mày thì nên nghe tôi!”
Trong lòng Bạch Tử Húc tràn ngập cảm giác đắng chát, lúc này anh ta rất muốn vênh váo đắc ý đứng trước mặt Trần Hạo mà nói rằng, ông đây mới là cậu chủ nhà họ Bạch, là người của nhà họ Bạch danh chính ngôn thuận, còn Trân Hạo cậu
chỉ là một người ngoài ăn không ngồi rồi ở nhà họ Bạch mà thôi!
Chỉ tiếc là trong tình hình hiện tại, anh ta không có tư cách này!
Nếu như mình không nghe lời Trần Hạo, thì rất có thể nhà họ Bạch sẽ bị hủy diệt, mà sau này khi anh ta không còn nhà họ Bạch nữa, thì đúng là không bằng cả một con chó lang thang ngoài đường!
Nhưng nghe lời Trần Hạo, Bạch Tử Húc làm sao có thể chấp nhận được cục tức này.
“Còn chưa nghĩ xong sao?”,
Trần Hạo ở trong điện thoại trêu ngươi hỏi.
Mấy phút sau, Bạch Tử Húc hồn xiêu phách lạc đi về tới phòng nghỉ.
Lưu Gia Ấn thấy sắc mặt Bạch Tử Húc không tốt thì cười hỏi: “Sao vậy? Lại bị đòi nợ sao?”
Bạch Tử Húc nhìn chằm chằm Lưu Gia Ấn rồi gật đầu.
Lưu Gia Ấn cười nói: “Nếu Tống Sơn đã đi rồi, có mấy lời tôi cũng không sợ người ngoài nghe thấy nữa, tiền chỉ là vấn đề nhỏ, quan trọng là anh phải đồng ý
một điều kiện...”
Thời gian tròi rất nhanh, thoáng cái đã một hai ngày trôi qua.
Bạch Thị vốn đang gặp tình hình nguy cấp lại được nhà họ Lưu giúp đỡ về mặt tài chính, nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Mà những phóng viên kia dường như cũng đã biết trước rồi nên không đến gây rối nữa.
Tất cả những chuyện này dường như bị điều khiến bởi một đôi tay vô hình.
Giờ phút này, Bạch Phi Nhi đang ngồi trong văn phòng Chủ tịch, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Giang Ngạo Tuyết đang đứng phía sau báo cáo tình hình vốn lưu động hai ngày nay của tập đoàn.
Từ khi Bạch Thị gặp phải nguy hiểm đến nay, báo cáo tình trạng tài chính đã trở thành một trong số những việc nhất định phải làm hàng ngày của Giang Ngạo Tuyết.