Anh Chồng Khờ

Chương 575: Chương 575: Chẳng lẽ ông ta là người chống lưng cho Cửu Khúc?




Sắc mặt Hồng Bình tối sầm: “Nực cười, Cửu Khúc nho nhỏ của anh có cái công thức kỹ thuật gì hay ho mà nói. Sâm Kỳ thèm vào mấy cái thứ của Cửu Khúc chắc? Hằng năm Sâm Kỳ bỏ ra hàng trăm đô la để nghiên cứu và phát triển công thức thuốc, có ba mươi phòng thí nghiệm trên toàn thế giới đấy!”

Trần Hạo cười cười: “Nếu giỏi vậy thì tại sao phải vừa đấm vừa xoa, chạy tới đây để đòi góp vốn với Cửu Khúc chúng tôi?”

Hồng Bình tức điên, nhưng anh ta lại không thể phản bác.

Hồ Tĩnh biết trò hề của ông ta và Hồng Bình đã bị Trần Hạo nắm rõ tromg lòng bàn tay nên mang lý do đã bàn trước đó ra nói: “Thì ra cậu Trần lo lắng công thức kỹ thuật bị cướp mất!”

Trần Hạo không nói gì, anh chỉ nhìn Hồ Tĩnh với ánh mắt thưởng thức, như thể đang muốn xem con khỉ này còn muốn biểu diễn thêm loại xiếc gì.

“Nếu Cửu Khúc lo lắng công thức kỹ thuật của mình bị cướp mất thì có thể đăng ký độc quyền ở nước Hoa mà!”, Hồ Tĩnh nói.

Trần Hạo cười nhạo: “Đăng ký độc quyền hả? Ha ha, bao nhiêu lĩnh vực mạnh của nước Hoa còn chưa được người trên thế giới thừa nhận độc quyền nữa là cái lĩnh vực y dược nhỏ bé này? Chắc mấy người lại muốn chơi trò treo đầu dê bán thịt chó chứ gì?”

Trần Hạo nói xong thì hai người đối diện đều ngơ ngác.

Đúng là Sâm Kỳ đã nuôi ý tưởng đó khi đến đây, sau khi góp vốn, Cửu Khúc sẽ lấy công thức bào chế thuốc đặc hiệu ra, Sâm Kỳ chỉ cần nghiên cứu một chút là dễ dàng lấy được, đến lúc đó, công thức này có thuộc về Cửu Khúc nữa hay không cũng chẳng còn quan trọng, với thế lực và tài lực của Sâm Kỳ thì dồn Cửu Khúc vào đường cùng lại chả là chuyện dễ như trở bàn tay à?

Hồng Bình vội vàng xua tay phủ nhận: “Cái gì mà treo đầu dê bán thịt chó! Tôi chẳng biết anh đang nói gì!”

Trần Hạo cười lạnh: “Tôi bảo chứ, mấy công ty nước ngoài lớn như mấy người cứ tưởng người Hoa chúng tôi ngu ngốc lắm hay sao ấy? Đổi sang trò nào đó mới mẻ hơn đi được không? Động não lên một tí đi chứ!”

Tiêu Nhất Phi đứng bên cạnh nhìn Trần Hạo với đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng nghĩ thượng đế tạo ra người đàn ông như Trần Hạo thế này đúng là không cho những người đàn ông khác đường sống.

Trần Hạo vừa nhiều tiền, vừa đánh đấm giỏi, khí chất đàn ông không ai bằng, lại còn thông minh như thế!

Đúng như lời Trần Hạo nói, năm đó nước Hoa cũng có những mặt hàng nội địa cực kỳ tốt, Mỹ Gia Tịnh, Hoạt Lực 28, Tô Bạc Nhĩ, các loại kem đánh răng cũng thế, thậm chí còn tốt hơn hàng nhập khẩu rất nhiều, nhưng cuối cùng đều chết vì bị công tư đầu tư bên ngoài đánh cắp kỹ thuật và công thức với thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này.

Mấy trò hề của Sâm Kỳ chẳng những bì Trần Hạo thấy rõ, hơn nữa anh còn không hề sợ hãi, hoàn toàn không xem Sâm Kỳ ra gì.

Điều đó khiến Tiêu Nhất Phi cảm thấy người đàn ông bá đạo này cực kỳ thú vị. Không hề sợ hãi gì trước Sâm Kỳ, chẳng lẽ tên này là một ông lớn của tập đoàn tài chính nào đó? Có lẽ đang giả làm người thương, ông hoàng kinh doanh đi dạo dân gian ư?

Hồ Tĩnh tức không để đâu cho hết: “Vớ vẩn! Sâm Kỳ đến Hải Dương đầu tư là một vinh hạnh, là phúc lợi của người Hải Dương, thế mà qua miệng cậu lại thành hăm he cái kỹ thuật của công ty bé tý nhà cậu, đúng là không biết điều!”

Trần Hạo cười lạnh: “Thời gian trước, công ty Hoa Cúc bị người Mỹ ném xuống đất giẫm nát, đó chính là kết quả của việc thiếu kỹ thuật thiết yếu, còn không biết động não suy nghĩ đi, ngu xuẩn!”

Hồ Tĩnh nổi giận, đến giờ thì ông ta đã hiểu được thái độ của Trần Hạo nên trực tiếp trở mặt, cười lạnh uy hiếp.

“Hừ hừ! Nếu đã vậy thì cũng chẳng cần nhiều lời làm gì nữa! Tôi thấy cậu Trần rất tin tưởng vào Cửu Khúc, chính phủ cũng hy vọng nước ta có nhiều công ty vì lòng tự tôn dân tộc như Cửu Khúc, rất tốt!”

Những lời Hồ Tĩnh nói nghe như đang khen ngợi Cửu Khúc, nhưng giọng điệu đó của ông ta thì hoàn toàn ngược lại, nghe chẳng khác gì một lời uy hiếp trắng trợn, nhất là khi ông ta nghiến răng nghiến lợi khi thốt ra mấy chữ rất tốt.

Hồng Bình cũng đen mặt uy hiếp: “Sâm Kỳ cũng vui vì có một đối thủ như Cửu Khúc vậy, nhưng anh Trần đừng để tôi phải thất vọng nhé, đừng để mấy ngày nữa lại chạy tới chỗ chúng tôi khóc lóc cầu xin hợp tác đấy!”

Tiêu Nhất Phi đứng bên cạnh cười lạnh nhìn Hồng Bình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.