Hồ Tĩnh nghĩ, chắc là không đâu? Trước đó ông ta có đã điều tra, Cửu Khúc chẳng có ai chống lưng cả.
Mễ Giang Hàn bước vào, nhìn Hồ Tĩnh thản nhiên nói: “Tôi với ông Vu đến đây để xem Cửu Khúc, tiện thể làm quen với cậu Trần đâu, không ngờ lại trông thấy cảnh này, lão Hồ à, những lời ông nói lúc nãy là thật lòng đấy hả?”
Hồ Tĩnh lập tức cảm thấy bất an, lời Mễ Giang Hàn nói chất chứa sự mỉa mai.
Ông ta lập tức bày ra vẻ mặt xấu hổ nói: “Tôi chỉ suy nghĩ cho nền kinh tế của Hải Dương mà thôi, kinh tế tốt thì đời sống người dân mới ấm no được!”
“Suy nghĩ cho nền kinh tế là buộc người ta phải hợp tác góp vốn? Thế hả?”, Mễ Giang Hàn nói với giọng kỳ lạ.
Bây giờ Hồ Tĩnh rất muốn chửi mẹ nó, câu nào của Mễ Giang Hàn cũng đâm thẳng vào chỗ đau của ông ta, thế nhưng chức cao đè chết người, huống hồ chi ngoài Mễ Giang Hàn ra ở đây vẫn còn một Vu Thừa Dân mặt âm u nãy giờ chưa lên tiếng nói chuyện!
Bấy giờ, Hồ Tĩnh hối hận xanh cả ruột! Nếu ông ta biết Cửu Khúc có hai người này chống lưng thì dù có gan to bằng trời ông ta cũng không dám tới gây chuyện.
Vu Thừa Dân hờ hững nói với Hồ Tĩnh: “Hồ Tĩnh, ông thật sự nghĩ cho việc phát triển nền kinh tế ư? Sao tôi lại thấy ông đang cố gắng vì cái chức vị của mình thế nhỉ? Chúng tôi đến đây cả buổi trời rồi, những lời các người nói nãy giờ tôi đều đứng ngoài cửa nghe hết rõ ràng rành mạch”.
Sắc mặt Vu Thừa Dân không được đẹp cho lắm, ông ta có việc tới nhờ Trần Hạo. Lần trước sau khi xảy ra những chuyện kia, ông ta đã biết được rất nhiều thông tin, có thể nói là ông ta đã biết được sự tài giỏi của Trần Hạo, chỉ mỗi mình anh mới giải quyết được Thủy Thôn Sơn đó, lần này ông ta đến đây để xin lỗi nịnh hót. Nào ngờ vừa vào tới đã gặp phải chuyện này.
Nếu Trần Hạo có ấn tượng kém với ông ta vì Hồ Tĩnh rồi không chịu giúp thì Hồ Tĩnh chết ngàn lần cũng không đủ trả!
Hồ Tĩnh vã hết cả mồ hôi lạnh, ông ta phát hiện chuyện lần này có lẽ không trộm được gà còn mất cả nắm gạo rồi!
Vu Thừa Dân lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồ Tĩnh rồi nói tiếp: “Phát triển kinh tế thì tất nhiên là tốt, nhưng không thể làm mù quáng, càng không thể bỏ qua cho tương lai vì lợi ích trước mắt, Hồ Tĩnh không hiểu điều đó ư?”
Hồ Tĩnh vội vàng giải thích lấy lòng, đồng thời biết điều xin lỗi Trần Hạo: “Ông Vu, ông hiểu lầm rồi! Tôi chỉ suy nghĩ cho nền kinh tế mà thôi, tôi hồ đồ quá nên không cân nhắc cẩn thận, tôi không cố ý! Cậu Trần, lúc nãy đã có điều không phải, tôi mong cậu có thể tha thứ cho sự ngu dốt của tôi!”
Nước mắt Hồ Tĩnh rơi như mưa, xin lỗi. Trần Hạo lại không nhìn ông ta lần nào.
Hồng Bình cũng giật thót mình, làm sao anh ta biết được rằng Vu Thường Dân lại nghiêng về Cửu Khúc như thế?
Đúng, Sâm Kỳ là tập đoàn quốc gia, nhưng ở cái đất tỉnh Sở này, trước mặt Vu Thừa Dân thì Sâm Kỳ vẫn phải khép nép khiêm tốn làm người, sắp sang nhiệm kỳ mới, biết đâu Vu Thừa Dân lại thoát cái biến thành quan to chức lớn thì sao? Vu Thừa Dân chỉ thiếu một chút nữa cho cái vị trí đó thôi.
Vì thế, Vu Thừa Dân có nói năng khó nghe thế nào Hồng Bình cũng chỉ biết nhịn. Vu Thừa Dân nhìn anh ta, Hồng Bình còn phải cong môi cười làm lành.
Vu Thừa Dân nhìn hai người họ với ánh mắt khinh bỉ rồi không thèm quan tâm tới nữa, đổi sang nụ cười lấy lòng nhanh như lật bánh tráng, đi về phía Trần Hạo. Bấy giờ ông ta cũng đang lo Trần Hạo tức giận vì chuyện này.
Thấy thái độ của Vu Thừa Dân, nụ cười của Tiêu Nhất Phi lại càng tươi, cô ta nhìn chằm chằm Trần Hạo và nghĩ tên oan gia này, rốt cuộc anh còn bao nhiêu mối quan hệ?