Anh Chồng Khờ

Chương 577: Chương 577: Tội tôi đáng chết ngàn vạn lần!”




Khi mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình thì Vu Thừa Dân đã đứng trước mặt Trần Hạo, nghiêm chỉnh cúi đầu xin lỗi: “Cậu Trần, hôm nay tôi vội vàng đến đây để xin lỗi cậu! Lần trước tôi đã làm chậm trễ thời gian của cậu, mong cậu đừng trách!”

Vu Thừa Dân nói thế, cúi người rất thấp.

Hồ Tĩnh điên mất, ban đầu ông ta còn tưởng Vu Thừa Dân là người chống lưng cho Trần Hạo và Cửu Khúc, nhưng bây giờ Vu Thừa Dân lại nịnh bợ anh đến thế, trực tiếp bác bỏ suy đoán trước đấy của ông ta. Vu Thừa Dân còn phải nịnh bợ như thế, e rằng người chống lưng cho Trần Hạo còn khủng bố hơn cả ông ta.

Hồng Bình thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên tối tăm. Sâm Kỳ tóm Cửu Khúc là chuyện chắc chắn, trước đó bọn họ định bụng là văn không được thì dùng đến võ, đánh sập Cửu Khúc. Bây giờ thấy thái độ của Vu Thừa Dân, lại khiến Hồng Bình thấy do dự.

Trần Hạo thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, tôi không để bụng đâu!”

Vu Thừa Dân nghe anh nói thế thì tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống.

“Cảm ơn cậu Trần đã rộng lòng thông cảm, lần trước là do tôi làm không tốt! Hôm nay đến đây thì ngoài xin lỗi cậu, chúng tôi còn muốn nhờ cậu ra tay giúp đỡ!”, Vu Thừa Dân cung kính nói.

Lần trước sự khinh người của ông ta đã làm chậm trễ việc của Trần Hạo, sau đó có tình huống đột ngột xảy ra, Trần Hạo là người đứng ra giải quyết. Thế nhưng mạch nước ngầm vẫn không thể gia cố được! Ông ta chỉ có thể vác cái mặt già này tới đây xin Trần Hạo giúp đỡ.

Trần Hạo thản nhiên liếc nhìn Vu Thừa Dân: “Để tôi suy nghĩ đã, chưa chắc tôi đã có thời gian nên ông đừng trông cậy vào một mình tôi quá!”

Hồ Tĩnh và Hồng Bình thấy thế đều choáng váng, Vu Thừa Dân nịnh bợ thì thôi đi, Trần Hạo lại còn ra vẻ hơn người như thế, hống hách vậy được không đó? Đây có còn là Vu Thừa Dân một tay che cả tỉnh này không?

Hồ Tĩnh liên tưởng đến cái điệu bộ hống hách của mình trước mặt anh lúc nãy, rồi so sánh với vẻ cung kính nhún nhường của Vu Thừa Dân bây giờ, hối hận xanh hết cả ruột, giờ thì ông ta có thể chắc chắn rằng người chống lưng của Trần Hạo là một nhân vật rất lớn. Ông ta lập tức rơi nước mắt cầu xin tha thứ.

“Cậu Trần, trước đó tôi đã đắc tội với cậu… Tôi xin lỗi, tội tôi đáng chết ngàn vạn lần!”

Hồ Tĩnh nói chuyện mà giọng run hết cả lên.

Trần Hạo chỉ liếc khẽ, giữ im lặng.

Vu Thừa Dân cười lạnh, Trần Hạo không tỏ thái độ thì ông ta cũng sẽ không nói gì.

Hồ Tĩnh sợ đến nỗi quần lót cũng ướt đẫm mồ hôi: “Tôi ngu ngốc quá, trước đó tôi đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, do tôi cảm thấy việc góp vốn này là chuyện tốt với cả nền kinh tế của Hải Dương cũng như cá nhân tôi nên mới cố gắng thúc đẩy như thế, mong cậu Trần tha thứ cho tôi! Ông Vu, mong ông có thể nói đỡ cho tôi ít lời, tôi thật sự không có ý định xúc phạm gì cậu Trần cả!”

Vu Thừa Dân đã dùng hành động thực tế nói cho Hồ Tĩnh biết Trần Hạo mới là người có quyền nói chuyện.

Trần Hạo thản nhiên đảo mắt nhìn Hồ Tĩnh, dù sao cũng là người có chức vị, làm thế này chẳng ra thể thống gì! Không phải Trần Hạo sợ rước lấy phiền toái, chỉ là đánh đám ruồi nhặng này quá phiền phức nên tiện thể cho Vu Thừa Dân một ân tình.

“Ông Vu hãy xử lý chuyện này đi!”

Vu Thừa Dân nghe thế lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta đứng về phía Trần Hạo là chắc rồi, nhưng Hồ Tĩnh có thể lên đến vị trí này thì sau lưng cũng có người. Lần này Trần Hạo cho một bậc thang, ông ta bèn men theo nó đi xuống.

“Về viết kiểm điểm cho đàng hoàng, đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!”, Vu Thừa Dân nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.