“Ông Vu cứ yên tâm, tôi hứa sẽ viết bảng kiểm điểm dài mười ngàn chữ, đến lúc đó tôi sẽ gửi lên cho ông Vu, ông hài lòng rồi tôi sẽ tổ chức cuộc họp để phân tích về tội lỗi của mình, kiểm điểm lại một lần nữa để răn đe bản thân!”, Hồ Tĩnh ton hót nói.
Vu Thừa Dân liếc nhìn Trần Hạo, không biết anh đã hài lòng với cách giải quyết này chưa.
Về phía Hồ Tĩnh, Trần Hạo tỏ thái độ mềm mỏng khiến ông ta nhìn thấy hy vọng, giờ anh không nói gì, ông ta lại bắt đầu nịnh bợ, nào là tự trách, nào là có lỗi với quốc gia nhân dân gì gì đó.
Vu Thừa Dân cũng đã thế rồi! Ông ta năn nỉ nịnh bợ có là gì?
Thấy Hồ Tĩnh nói đến mức miệng đắng lưỡi khô Trần Hạo mới buông tha cho ông ta, khinh thường vẫy tay: “Cút đi!”
Hồ Tĩnh như được tha bổng, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng chào hỏi Mễ Giang Hàn và Vu Thừa Dân rồi xám mặt bỏ trốn.
Hồng Bình tĩnh cũng không thể ở lại đây sau khi mọi thứ đã hạ màn nên chào hỏi ra về: “Anh Trần, ông Vu, ông Mễ, tôi cũng xin phép về trước!”
Trần Hạo chẳng thèm để ý tới như thể anh ta hoàn toàn không tồn tại, nói với Vu Thừa Dân: “Ông Vu ngồi đi, ông đứng thế này không hay lắm, nhỡ đâu người ta nhìn thấy lại bảo Trần Hạo tôi không biết lễ nghĩa! Lão Mễ cũng ngồi xuống đi!”
Trần Hạo không quan tâm thì ai rảnh đâu mà đi để ý tới Hồng Bình?
Hồng Bình xấu hổ đến mức hận không có cái lỗ chui xuống, anh ta oán hận nhìn Trần Hạo rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Hồng Bình xám mặt bỏ đi, sau khi lên xe lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nam nói tiếng Hoa không sỏi vang lên: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”
Hồng Bình im lặng, không biết phải nói thế nào.
“Sao thế, gặp phải phiền toái à?”
Hồng Bình nói: “Kế hoạch có biến, e là sau lưng Cửu Khúc có người không đơn giản, ăn không uống không thì hơi khó rồi, đổi cách khác thôi!”
“Ồ… Ha ha!”, giọng nam đầu dây bên kia nghe thế thì không nổi giận mà còn nở nụ cười.
Hồng Bình nghĩ nghĩ, nói: “Hay để tôi về rồi báo báo sau vậy!”
Trong phòng làm việc lúc này, Vu Thừa Dân vẫn chưa có ý định kết thúc nhưng trên mặt Trần Hạo lại tỏ vẻ không muốn tiếp tục nữa.
Tiêu Nhất Phi mắt thấy tất cả những việc này: “Khó khăn lắm ông Vu mới tới Cửu Khúc một chuyến, vừa hay đã tới giờ trưa, ông nhất định phải cho tôi mặt mũi, ở lại ăn bữa cơm nhé”.
Thoạt đầu Vu Thừa Dân hơi ngẩn người sau đó bật cười với Tiêu Nhất Phi, sao ông ta có thể không nhìn ra Tiêu Nhất Phi đang cố ý tạo cơ hội cho ông ta cơ chứ?
“Vậy thì làm phiền tổng giám đốc Tiêu rồi!”, Vu Thừa Dân cười nói.
Tiêu Nhất Phi nói: “Ông Vu đây là khách quý, bình thường muốn mời còn không mời được, làm gì có chuyện phiền toái chứ? Phải là vinh hạnh của tôi mới đúng!”
Trần Hạo cười khổ, anh biết Tiêu Nhất Phi đang kéo lớp da hổ của mình xuống.
Có điều, con người Vu Thừa Dân này quả thật không tệ, ông ta hạ mình đến cầu xin anh chỉ để trao đổi công việc, thật sự rất khác với những quan chức thể hiện quyền lực ra mặt kia. Ngoài ra, Tiêu Nhất Phi kết giao với Vu Thừa Dân thì cho dù với Tiêu Nhất Phi hay với Cửu Khúc đều sẽ có lợi hơn là có hại, không có trở ngại.
Tiêu Nhất Phi sắp xếp một lát, rất nhanh, một bàn thức ăn ngon đã được chuẩn bị xong xuôi.