Chu Ngọc Hành vừa ý gật đầu, nghĩ thầm cái tên Dương Vũ này cũng khá thông minh, chờ sau khi làm tốt mọi chuyện sẽ thưởng cho anh ta thỏa đáng, vậy mới xứng chứ!
Mà lúc này, sau khi Trần Hạo lượn lờ vài vòng ở sảnh ngoài, nơi mọi người đang trò chuyện thì bỏ ra ngoài cửa, người của Bá Đồ thấy vậy nhanh chóng chạy đi thông báo cho Phượng Loan.
Phượng Loan vội vã chạy đến, đưa tay giữ chặt Trần Hạo.
“Cô làm gì vậy?”, Trần Hạo bị giữ lại hỏi.
“Anh muốn đi đâu?”, Phượng Loan hỏi lại.
“Đi dạo loanh quanh. Đảm bảo không có gì nguy hiểm nữa thì tôi về nhà ngủ”, vẻ mặt Trần Hạo chẳng có gì quan trọng.
Phượng Loan khinh bỉ trở mặt: “Lần này anh đừng có hại chúng tôi nữa, bữa tiệc này là một không gian mở, hệ số nguy hiểm rất lớn!”
“Đúng vậy! Cho nên tôi mới không bỏ đi luôn, mà phải nhìn trước ngó sau, nếu không có gì thì tôi mới đi”.
“Tôi…”
Phượng Loan tức muốn hộc máu, đưa mắt nhìn Trần Hạo đầy vẻ vô tội, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.
“Tình huống bây giờ thế nào anh còn không rõ sao? Tuy Hắc Long Hội thất thủ, không có khả năng uy hiếp nữa nhưng ai có thể cam đoan người của nước Mễ không động thủ chứ? Sau khi tham gia bữa tiệc này xong, có lẽ Lý Giai Ni sẽ rời đi, đây chính là cơ hội tốt nhất cho người nước Mễ ra tay, lỡ mà xảy ra sai sót gì…”, nói đến đây, đột nhiên Phượng Loan nhớ ra Trần Hạo là người ăn mềm không ăn cứng.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Có sai sót thì thế nào?”
Phượng Loan lại hít một hơi, không ngừng lẩm nhẩm trong lòng thế giới này tốt đẹp cỡ nào, không khí này trong lành làm sao!
Sau đó nặn ra một nụ cười, oan uổng lên án: “Anh đã cầm tiền cọc rồi, nếu xảy ra vấn đề gì đó thì anh phải trả tiền lại!”
Trần Hạo muốn cười nhưng kìm lại được, sao anh có thể không nhìn ra Phượng Loan đang cố nén bực bội, hóa cứng rắn thành mềm mỏng.
Đang định nhân cơ hội đùa giỡn người phụ nữ này, vài tên vệ sĩ của Chu Ngọc Hành hùng hổ xuất hiện cách đó không xa, hình như đang tìm cái gì đó.
Dương Vũ dẫn đầu đảo mắt nhìn thấy Trần Hạo, một đám người vội tiến thẳng đến chỗ anh!
Nhìn thấy tình cảnh này, Phượng Loan che mặt, sâu sắc cảm thấy đầu thật đau!
Cô ta thầm nghĩ không phải cái mặt hàng này chưa đi đâu sao? Sao có thể rước phiền toái đến nhanh như vậy?
“Anh thật sự không phải yêu tinh chuyên gây chuyện hạ phàm hả?”, thấy đám vệ sĩ, Phượng Loan sầu não hỏi.
Trần Hạo cười tít mắt: “Nhìn người tới có vẻ không đơn giản, dám chọc đến cả Bá Đồ, thật không biết sống chết. Đi, chúng ta đi làm cho họ mở mang kiến thức Bá Đồ lợi hại thế nào!”
Phượng Loan nghe vậy, trong lòng chỉ biết câm nín! Cô ta bắt tại trận Trần Hạo muốn lấy công báo thù tư, lại nghĩ đến vẻ mặt muốn bỏ đi lúc trước của anh, còn có cả việc Trần Hạo cầm tiền công hợp tác với Bá Đồ nhưng làm việc không có trách nhiệm, cô ta lựa chọn quay đầu bước đi!
Người dẫn đầu đám vệ sĩ của Chu Ngọc Hành, Dương Vũ tuần tra một vòng tìm được Trần Hạo, phản ứng đầu tiên là cười lạnh, sau đó gọi đám cấp dưới đến.
Đi đến trước mặt Trần Hạo, Dương Vũ hất cằm về phía Trần Hạo, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi.
“Anh là Trần Hạo đúng không?”
Trần Hạo liếc mắt ngó Dương Vũ, không thèm nhìn, thẳng thừng quay đầu bỏ đi.
Dương Vũ tức đến nghẹn, lập tức đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, hai tên vệ sĩ tiến lên chặn đường Trần Hạo.
“Cậu chủ nhà tôi mời anh đến vườn nhỏ tâm sự!”, Dương Vũ ngạo nghễ nói.
Trần Hạo cười nhạo: “Cậu chủ nhà cậu? Cháu trai nào thế?”
Bởi vì Trần Hạo nói rất nhanh, Dương Vũ trả lời theo tiềm thức: “Chu Ngọc Hành…”