“Anh… đùa giỡn tôi?”, sau khi nói ra tên cậu chủ, Dương Vũ mới nhận ra mình bị trêu đùa, tức giận thở phì phò trừng mắt: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Trần Hạo cười đưa mắt nhìn về phía vườn nhỏ, vốn khu vườn nhỏ đó mới là địa điểm chính thức hôm nay, nhưng vì những người quan trọng chưa đến nên lúc này mới không có ai. Tất cả mọi người đều đang tập trung bắt chuyện theo vòng nhỏ ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh lớn.
Thời điểm này, địa điểm chính thức lại biến thành nơi ít người nhất, cũng là nơi tốt nhất nếu muốn làm chuyện gì đó!
Trần Hạo hiểu Chu Ngọc Hành muốn làm gì! Anh thầm nghĩ đã có người muốn chết, tại sao mình không chôn? Trần Hạo tự nhận việc mình giỏi nhất là chôn người!
“Tâm sự? Ha ha, vậy thì tâm sự thôi”.
Trần Hạo mỉm cười nói xong, đi theo mấy người Dương Vũ đến khu vườn nhỏ.
Thấy cảnh này, Phượng Loan nhíu mày.
Cấp dưới hỏi: “Đội trưởng, cô không ngăn cản sao?”
“Cản làm gì? Anh cảm thấy anh ta sẽ bị hại sao?”, Phượng Loan hỏi ngược lại.
Cấp dưới cười cười: “Sao Trần Hạo có thể bị hại được, tôi chỉ sợ anh ta nổi điên lên bóp chết con kiến nhỏ đó ngay tại chỗ thôi!”
“Mặc kệ anh ta, không thể để cho anh ta tiếp tục mượn oai Bá Đồ chúng ta được!”, Phượng Loan không vui nói.
Cấp dưới sững sờ, ngượng ngùng cười một tiếng, nghĩ thầm, người khác mượn oai Bá Đồ chúng ta thì còn có khả năng.
Chứ anh ta ấy hả?
Đương nhiên, suy nghĩ này cấp dưới chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.
Mà vào lúc này, Chu Ngọc Hành đã dẫn Lý Giai Ni ra ngoài, nhìn thấy bảo vệ của mình đã vây quanh Trần Hạo ở cái sân nhỏ, cười lạnh nói: “Giai Ni, người của tôi đã đuổi kịp tên khốn kia rồi, cô chờ chút, tôi thay cô dạy dỗ cho tên khốn kiếp này một bài học, đòi lại hết tất cả những gì tủi nhục mà cô phải chịu, sau đó bắt hắn ta phải quỳ xuống để xin lỗi cô!”
Ngoài mặt Lý Giai Ni vẫn có vẻ bình tĩnh, trong lòng lại cảm thấy không còn gì để nói.
Cô ta đã từng nhìn thấy hình ảnh Trần Hạo giết người như ngóe, xem ra động võ với Trần Hạo xem ra là một lựa chọn thiếu khôn ngoan nhất của Lý Giai Ni!
Mà mấy tên vệ sĩ này trăm phần trăm là không đủ để cho Trần Hạo nhét kẽ răng.
Chẳng qua là, Lý Giai Ni ngược lại cũng không ngại Chu Ngọc Hành ra vẻ ta đây không thành xong lại bị sét đánh, bởi vì như vậy, chẳng khác nào anh ta đã kết tử thù với Trần Hạo, đến ngay cả thiên kim ở Hương Giang như mình cũng đã nghe qua danh tiếng của nhà họ Chu ở tỉnh Sở! Đủ để thấy bọn họ cũng không tầm thường.
Để lát nữa bất kể là Chu Ngọc Hành giả vờ không thành bị lật tẩy, hay là khiến Trần Hạo kinh ngạc ngay tại chỗ, đều là kết quả mà cô ta muốn nhìn thấy.
Nghĩ đến điều này, Lý Giai Ni nói: “Trần Hạo này chính xác là một tên đáng ghê tởm, nhưng bữa tiệc vẫn quan trọng hơn, Ngọc Hành tuyệt đối không nên chơi đùa quá giới hạn!”
Lời nói này của Lý Giai Ni có ý tứ gì? Mặt ngoài thuần túy chỉ là suy nghĩ cho Chu Ngọc Hành, dáng vẻ như quan tâm đến anh ta, thực tế là đang đổ thêm dầu vào lửa, đừng đùa giỡn với người khác là có ý gì? Nói đúng là có thể chơi, cũng chẳng khác gì là đồng ý với cách làm của Chu Ngọc Hành.
Thấy Lý Giai Ni “quan tâm” mình như thế, lập tức trong lòng Chu Ngọc Hành tràn đầy sự kích động! Anh ta cảm thấy một nước cờ này mình đi thực sự thần kỳ, rút ngắn lại khoảng cách giữa mối quan hệ xa cách giữa mình và Lý Giai Ni!
Lâng lâng đứng tại chỗ nghĩ thầm, Lý Giai Ni đang quan tâm mình? Ha ha, đây quả thực là một tin vô cùng tốt!