"Anh nói cái gì? Anh có biết gì về an ninh không? Nói lung tung cái gì vậy?”, Đằng Vũ Phi nghe Trần Hạo nói thế thì hung dữ nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt như bị Trần Hạo nói xấu, không nói rõ ràng thì sẽ không bỏ qua.
Trần Hạo nói: “Nói cái gì? Kết cấu an ninh trên bản kế hoạch này của anh cũng đã hết hạn từ tám trăm năm trước rồi, còn không bằng hệ thống Titan mà Bạch thị đang dùng bây giờ, hơn nữa hệ thống của Hắc Thuỷ mà anh dùng cũng cực kì vô dụng, anh cầm thứ này đi trông nhà cho biệt thự tư nhân còn không có ai cần, huống chi là trụ sở chính của Bạch thị?”
Đằng Vũ Phi bị Trần Hạo chọc tức: “Anh có biết Hắc Thủy là công ty như thế nào không? Biết Hắc Thủy có năng lực kỹ thuật và bối cảnh như thế nào không? Thế mà anh còn chất vấn sản phẩm của Hắc Thủy? Còn nói sẽ nói hệ thống anh ninh đời thứ bảy là rác rưởi? Đây chính là hệ thống tiên tiến nhất có thể lấy được trên thị trường trước mắt, anh có biết không? Không hiểu thì đi sang một bên đi!”
Bạch Phi Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo, ý là bảo không cần tiếp tục, ai ngờ, ánh mắt của cô lại bị anh bỏ qua lần nữa.
Trần Hạo nói: “Hắc Thủy đời thứ bảy? Anh xác định? Những chỉ tiêu kỹ thuật này...”
Sau khi bị Trần Hạo làm lơ, Bạch Phi Nhi liền nghĩ tới chuyện sáng sớm, không đợi Trần Hạo nói hết đã ngắt lời: “Anh còn chuyện gì khác không?”
Câu hỏi này của Bạch Phi Nhi khiến Trần Hạo ngây ra, cười khổ nghĩ thầm, xem ra lần này Bạch Phi Nhi cực kì tức giận rồi! . Tiên Hiệp Hay
Thấy Trần Hạo không đáp, Bạch Phi Nhi nói tiếp: “Không có chuyện gì thì đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến việc em đàm phán!”
Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ban đầu trong lòng Bạch Phi Nhi đã không thoải mái rồi, Trần Hạo vừa vào không nói gì thì thôi, còn không nhìn cô hai lần, sao cô có thể chịu đựng được?
Chứ đừng nhắc đến vừa rồi Hans lại tự mình gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rất kính trọng, mở miệng ra là đã gọi cô là bà này bà nọ! Điều này càng khiến Bạch Phi Nhi cảm thấy Trần Hạo có chuyện giấu giếm cô.
"Tổng giám đốc Đằng, anh cứ nói tiếp đi! Không cần phải để ý đến anh ta!”, Bạch Phi Nhi nói với Đằng Vũ Phi.
Trong mắt Đằng Vũ Phi hiện lên vẻ đắc ý, khinh thường ra oai nhìn Trần Hạo.
Nhưng mà đúng là chỉ tiêu kỹ thuật mà Trần Hạo vừa mới chất vấn có vấn đề, bởi vì thiết bị mà Đằng Vũ Phi chuẩn bị dùng không phải đời thứ bảy như anh ta rêu rao, mà là đời thứ năm, chi phí rẻ hơn không ít.
Trần Hạo nhìn Bạch Phi Nhi nghiêm túc nói chuyện với Đằng Vũ Phi, chỉ có thể cười khổ rời đi trước.
Sau khi Trần Hạo quay người ra cửa, vẻ tích cực trên mặt cô liền biến mất, mất hết cả hứng nghe Đằng Vũ Phi giới thiệu.
Anh rời đi không lâu, Bạch Phi Nhi cũng đuổi Dương Thiên và Đằng Vũ Phi đi.
Hai người vào trong văn phòng của Dương Thiên, vừa ngồi xuống Đằng Vũ Phi đã nói: “Người vừa rồi hình như có hiểu một chút về sản phẩm an ninh! Không thể để anh ta phát hiện ra chuyện mờ ám của chúng ta được, nếu không để Bạch Phi Nhi biết thì phiền toái!”
Dương Thiên thì cười lạnh: “Biết thì sao chứ? Cũng phải để chủ tịch Bạch tin mới được mà? Anh không nhìn thấy thái độ của chủ tịch Bạch vừa rồi ấy sao? Vốn dĩ không tin anh ta nói, lần này mặc dù chủ tịch Bạch không đồng ý, nhưng tôi cảm thấy vẫn có cơ hội rất lớn.”