Nghe xong lời nói của anh, Tương Tĩnh Vũ lập tức cười lạnh, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, chỉ đúng vào một bức tranh không rõ tác giả, đến cả tên cũng không dám ký mà còn giả bộ cái gì không biết.
Bất luận là ngành nghề nào cũng có những tiêu chuẩn riêng để đánh giá giá trị của nó, giới nghệ thuật cũng vậy, đặc biệt là trong giới hội hoạ, độ nổi tiếng của tác giả có thể làm tăng lên giá trị của bức tranh.
Trần Hạo chọn bức tranh Tư tưởng kia, cho dù nó thật sự có giá trị nghệ thuật, những cũng sẽ vì không rõ tác giả mà làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại của nó, ở trong mắt Tương Tĩnh Vũ, bức tranh Tư tưởng này là bức không có giá trị nhất trong số ba bức tranh bọn họ chọn ra.
Nhưng ở ngoài mặt, Tương Tĩnh Vũ không thể hiện ra sự khinh thường trong lòng, mà chỉ bày ra dáng vẻ “nghi ngờ”.
“Cậu Trần, ánh mắt của cậu thật không giống người thường, bức tranh Tư tưởng này có giá trị nghệ thuật hay không thì tôi không dám kết luận, rất nhiều giá trị trong giới nghệ thuật phải cần thời gian để nghiệm chứng, nhưng giới nghệ thuật cũng rất chú ý đến độ nổi tiếng, không ký tên có nghĩa là tác giả này không có tiếng tăm gì, loại tranh này, cho dù có vẽ tốt thì giá trị cũng không cao….”
Vốn Tương Tĩnh Vũ còn muốn mượn cơ hội này để chèn ép Trần Hạo một phen, làm cho Bạch Phi Nhi biết anh là cái tên thiếu hiểu biết, kết quả, anh ta còn chưa dứt lời thì Constantine đã khen ngợi Trần Hạo.
“Cậu Trần, mắt nhìn của cậu thật tốt, vậy mà liếc mắt một cái có thể nhìn ra giá trị của bức tranh này, quả thật bức tranh này là bức có giá trị nghệ thuật và giá trị thương mại cao nhất ở đây!”
Constantine vừa nói xong, Tương Tĩnh Vũ đã hoảng sợ đến ngây người, những lời còn lại bị nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói ra. Anh ta hận không thể kéo ông cụ này đến một con ngõ nhỏ nào đó rồi hung hăng chà xát trên mặt đất, hiện tại, Tương Tĩnh Vũ cảm thấy Constantine rất đáng ghét, giống như là cố ý đối nghịch lại với anh ta?
Trong lòng lướt qua vài suy nghĩ, Tương Tĩnh Vũ không phục nói: “Sao có thể như vậy, loại tranh không ký tên tác giả thế này, cho dù có giá trị nghệ thuật, nhưng vì không rõ tên tuổi tác giả nên sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại của nó, bức tranh này không thể có giá trị hơn hai bức tranh mà tôi vừa chọn!”
Trần Hạo cười nhạt: “Ai nói với anh là không ký tên thì chứng minh rằng tác giả đó không có danh tiếng?”
Constantine cũng cười lớn: “Cậu bạn này, tôi nghĩ cậu đã hiểu nhầm rồi, không có chữ ký không có nghĩa là bức tranh này là tác phẩm của người mới, trên thực tế, tác giả của bức tranh này nổi tiếng hơn bất kỳ họa sĩ nào khác trong triển lãm.
Người hoạ sĩ đó đã nói rằng bức tranh Tư tưởng là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong cả cuộc đời ông ấy, rất ít khi mang ra triển lãm, cũng không có ký tên, ông ấy nói chỉ có như vậy, bức tranh mới có thể tìm thấy được người thực sự hiểu nó, ông ấy cũng mới có thể tìm được người tri kỷ!”
Cuối cùng, Tương Tĩnh Vũ rốt cuộc không thể giữ vững lớp ngụy trang nữa, anh ta rất muốn chửi mẹ nó ngay bây giờ.
Từ khi Constantine xuất hiện, anh ta đã bị vả mặt ba lần, khuôn mặt đã sớm sưng vù lên rồi.
Rõ ràng là bị người ta đánh vào mặt nhưng anh ta lại không thể nào phản bác, chỉ có thể cố gắng mỉm cười cứng ngắc để duy trì hình tượng người có giáo dục tốt.
Sau khi giải thích cho Tương Tĩnh Vũ xong, Constantine cũng lười để ý đến anh ta, ông ta quay đầu lại mỉm cười nhìn Trần Hạo: “Cậu Trần, nhất định là cậu biết tác giả của bức tranh này đúng không?”
Trần Hạo nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì bức tranh này là tác phẩm của Asgar John”.
Nghe xong lời nói của Trần Hạo, Constantine lập tức cười ha ha: “Quả nhiên cậu mới là người hiểu rõ bức tranh!”
Trần Hạo lạnh nhạt không nói lời nào, còn Bạch Phi Nhi thì kinh hãi không thôi.
Mặt Tương Tĩnh Vũ càng thêm đau, Asgar John là ai? Là nhân vật hàng đầu trong chủ nghĩa trừu tượng đương đại, trong trường phái trừu tượng ông ấy hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí top một. Tranh vẽ của Asgar John, đừng nói đến bức tranh này được ông ấy cho rằng là tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời mình, cho dù là những tác phẩm bình thường khác mà bản thân ông ấy nhận định là chưa hoàn mỹ cũng đã có giá trị cao đến kinh người!