Trần Hạo vừa nói vừa chỉ, Bạch Phi Nhi chợt phát hiện, trong bức tranh thực sự ẩn giấu ba chữ cái! Cô khó tin mà nhìn anh, mặt đầy ngạc nhiên.
Constantine ha ha cười lớn: “Quả nhiên mắt cậu sáng như đuốc, thủ pháp này gọi là Asgar, phương pháp bí truyền của John, không nhiều người biết đến nó! Cậu tuyệt đối là chuyên gia trong nghề!”
Tương Tĩnh Vũ cảm thấy mặt mình thật rát, không phải bị đánh sưng, mà là bị đánh nát.
Tiếp sau đó, Bạch Phi Nhi hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của Tương Tĩnh Vũ, kéo Trần Hạo hỏi linh tinh này kia. Constantine lại kính trọng anh như thần tiên, hai người một trái một phải đi theo Trần Hạo xem những bức tranh còn lại của triển lãm tranh.
Tương Tĩnh Vũ đã hiểu được, hôm nay anh ta đã tự lấy đá đập vào chân mình, giả bộ trái lại làm mình chịu nhục!
Vốn dĩ anh ta muốn khoe khoang kiến thức nghệ thuật của mình, kết quả toàn bộ hành trình đều bị vả mặt. Thậm chí lúc cuối cùng, hoàn toàn trở thành vật làm nền thì không nói, lại còn không chen được lời nào.
Thời gian lúng túng còn dư lại cuối cùng cũng kết thúc, Tương Tĩnh Vũ chịu đựng cơn khó chịu trong lòng, mượn cớ đi trước. Anh ta là người thông minh, hiểu được chừng mực, biết rằng lúc này phải thừa dịp Bạch Phi Nhi chưa có ác cảm với mình mà rời đi, đó mới là lựa chọn sáng suốt.
Constantine lại khách khí đưa Trần Hạo và Bạch Phi Nhi tới cửa, gọi xe dành riêng cho mình tới đưa hai người về Bạch thị.
Lúc gần đi, mặt ông ta đầy tươi cười mời Trần Hạo và Bạch Phi Nhi có rảnh thì tham gia một buổi triển lãm trên tỉnh nữa, chỉ cần báo một tiếng, vé mời sẽ được cung kính đưa tới Bạch thị.
Trên xe, Bạch Phi Nhi như đang trong giấc mơ mà nhìn Constantine chậm chạp không muốn trở về phòng triển lãm qua gương chiếu hậu. Cô tò mò hỏi Trần Hạo: “Anh đừng nói anh hiểu về tranh cũng là trùng hợp đấy nhé? Trần Hạo, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật gạt em nữa?”
Trần Hạo cười híp mắt, nói: “Sao nào? Anh rất giỏi phải không? Ca hát võ nghệ cái gì cũng tinh thông! Mỗi ngày đều có một điều ngạc nhiên, có phải là rất thú vị không? Em kiên nhẫn chút thì sẽ phát hiện nhiều điều tốt của anh hơn!”
“Thú vị? Em cảm thấy rất không thú vị!”, Bạch Phi Nhi lạnh lùng tạt cho Trần Hạo một chậu nước lạnh.
Nói xong, Bạch Phi Nhi không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm thở dài.
Chim công trống đều biết xoè đuôi tán tỉnh con mái, nhưng tên khốn Trần Hạo này thì tốt rồi. Nếu không giả trăng thành một tên vô học, chỉ ăn chờ chết… Còn nói thú vị gì nữa? Thú vị….
Bạch Phi Nhi hiểu tính mình quá kiêu ngạo, có lúc còn không hiểu tình người, nhưng cô cũng là phụ nữ, cũng sẽ ảo tưởng về một hoàng tử bạch mã xem cô như bảo bối, yêu thương che chở cho cô như những cô gái khác!
Còn Trần Hạo, hết lần này tới lần khác, anh luôn biểu hiện như tên nhà quê, không ra gì! Chẳng nhẽ mình không có sức hấp dẫn sao? Vậy nên người này mới cố ý dùng thái độ này để lảng tránh mình?
Trong lúc Bạch Phi Nhi đang suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Nhìn thấy tên Giang Ngạo Tuyết xuất hiện trên màn hình, Bạch Phi Nhi vội vàng nhận.
“Sao thế?”, Bạch Phi Nhi hỏi.