Sáng sớm hôm sau.
Trần Hạo dậy sớm, chuẩn bị xuống tầng nấu bữa sáng cho Bạch Phi Nhi!
Tối hôm qua, Bạch Phi Nhi chủ động đề nghị hẹn hò, kết quả lại bị chuyện ngoài ý muốn quấy nhiễu.
Trong lòng Trần Hạo cũng hơi áy náy, định nấu bữa sáng đế bù đắp, ai ngờ khi anh xuống
dưới tầng, Bạch Phi Nhi đã lái xe rời đi từ lâu rồi, anh cười gượng biết hẳn là cô tức giận rồi.
Đương nhiên, Trần Hạo cũng có thể hiểu được, trong tình huống như vậy lại quay đầu bỏ đi, cho dù là ai cũng sẽ khó chịu trong lòng đúng không?
Trần Hạo đành chịu chẳng biết làm sao, đành nấu cho mình bát mì, ăn xong liền đi ra ngoài.
Ai biết được anh vừa mới lên xe, điện thoại di động đã vang lên, người gọi điện chính là dân tầm bảo Hải Tam Thòng mà Trần Hạo từng gặp ở Hội giám định.
Sau khi nghe máy, trong ống nghe vang lên giọng nói khách sáo của Hải Tam Thòng: "Cậu Trần, mạo muội quấy rầy, hy vọng cậu đừng trách!"
Trần Hạo thờ ơ nói: "Không sao, có việc gì nói đi!"
Hải Tam Thông nói ra mục đích mình gọi điện thoại đến: "Cậu Trần, hôm nay chúng tôi có một buổi đấu giá ở tỉnh, cậu có rảnh đến nhìn qua một chút không? Mặc dù không có báu vật đến trình độ pháp khí như lần trước, nhưng có rất nhiều báu vật hiếm có trình độ trời đất tạo nên đấy!"
Trần Hạo nghe được tin tức như vậy, đầu óc xoay chuyển!
Trước đó Bá Đồ nhận lời tìm đồ giúp anh, nhưng chậm chạp chưa có tin tức gì, có lẽ cũng không dề dàng tiến hành như vậy!
Anh thầm nghĩ mình cũng nhàn rỗi, đi xem một chút nói không chừng còn có thu hoạch gì đó, lập tức nhận lời: "Tôi rảnh!"
"Được rồi, đợi lát nữa tòi cho người đến đón cậu nhé?", Hải Tam Thông lấy lòng nói.
"Không cần, gửi địa chỉ của anh cho tôi là được, tôi tự đến!"
"Được rồi! Cậu cứ làm việc của mình đi! Tòi lập tức gửi ngay!"