Anh Chồng Khờ

Chương 567: Chương 567: Tay con đau quá!




Lần trước Trần Hạo đã ra tay giết người hàng loạt vô cùng đẫm máu ở trước mặt anh ta, tuy rằng rất dọa người, nhưng nói thật thì chất lượng không cao, bởi vì ngày đó không có cao thủ!

Nhưng hôm nay thì khác, Mạnh Tam rất mạnh! Nhưng ở trong mắt Giang Chiến Thiên là cao thủ nhưng hắn ta lại bị Trần Hạo giẫm chết như giẫm một con kiến nhỏ, có thể tưởng tượng được sự khủng bố của Trần Hạo là như thế nào.

Giang Ngạo Tuyết cũng sợ ngây người, bây giờ cô ấy mới hiểu được vì sao Trần Hạo thường xuyên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cô ấy còn từng nói chuyện với Bạch Phi Nhi về vấn đề này, Giang Ngạo Tuyết cũng giống như Bạch Phi Nhi, đều không đồng ý và không thích cách làm đó của Trần Hạo.

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy màn này, Giang Ngạo Tuyết mới phát hiện, dưới trường hợp như vậy, đúng là bá đạo không nói lý sẽ có tác dụng hơn!

Trần Hạo đã lần lượt thay đổi nhận thức về thế giới cho Giang Ngạo Tuyết, trong lòng cô ấy càng thêm hiếu kì, rốt cuộc Trần Hạo là ai?

Sát thủ bị ngăn cản, nhanh chóng thay đổi phương hướng, muốn bỏ qua Trần Hạo!

Lúc này trong lòng tên đó cực kì hối hận, nếu sớm biết bên cạnh người mình nhằm vào có kẻ mạnh cỡ này, có cho sát thủ nhiều tiền hơn nữa, hắn ta cũng sẽ không tới.

Chỉ là...

Trên đời này có thuốc hối hận không?

Không có!

Lúc trong lòng sát thủ đang kinh ngạc sợ hãi suy nghĩ lung tung, Trần Hạo đã xuất hiện ở sau lưng hắn ta, tiện tay túm lấy gáy sát thủ.

Trong nháy mắt, hắn ta đã không thể động đậy được.

"Anh thả tôi ra, anh có biết tôi là...”

Sát thủ muốn giả vờ tự giới thiệu để hù dọa Trần Hạo, hắn ta muốn để Trần Hạo biết nếu đắc tội bọn họ, sau này đừng hòng được bình yên!

Chỉ là, Trần Hạo căn bản không cho hắn ta cơ hội nói xong những lời này, mà trực tiếp nhấc hắn ta lên, sau đó năm ngón tay dùng sức siết mạnh, sát thủ liền bị Trần Hạo giơ lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ như con gà con.

Lời nói của sát thủ cũng bị anh thô bạo cắt ngang: “Nói cho tôi biết, ai bảo mấy người tới đây?”

Sát thủ muốn chửi mẹ nó, muốn giả vờ lần nữa: “Anh...”

Trần Hạo thấy tên này còn không biết điều, lập tức sử dụng tuyệt chiêu, sát thủ cảm giác máu của mình đang tập trung về chỗ cánh tay, nói được một nửa thì không nói nổi nữa.

Sau đó bùm một tiếng! Cơ bắp ở hai cánh tay hắn ta bỗng nhiên nổ tung, máu tươi văng ra khắp nơi trong nháy mắt.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều sợ ngây người, mọi thứ trước mắt đều giống như là hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh, bọn họ kinh ngạc đến mức hô hấp dồn dập hẳn lên.

Sát thủ cũng choáng váng, nghĩ thầm, mẹ nó đây là chiêu thức gì? Yêu thuật sao?

Trần Hạo cười khẩy: “Thể hiện ở trước mặt tôi không phải là lựa chọn sáng suốt, tôi ngoại trừ có thể đánh nhau ra, vẫn còn là một bác sĩ Trung y khá cao tay, chiêu mà tôi vừa dùng tên là tiệt mạch, là một chiêu thức Trung y cực kì cổ xưa mà sắc bén, tôi có thể để máu của anh tập trung lại một chỗ, sau đó tự nổ tung!”

Nghe Trần Hạo nói vậy, sát thủ chỉ muốn khóc cho anh xem.

Trong lòng hắn ta nghĩ mình đã nhận phải nhiệm vụ gì vậy! Đại ca bị đập chết tại chỗ như con kiến thì thôi, đối thủ còn có thể sử dụng Trung y cứ như vu thuật nữa!

Tiệt mạch? Tiệt mẹ anh chứ, anh có cần phải giống yêu quái như thế không? Có cần phải thế không?

Mẹ ơi! Tay con đau quá!

Lúc sát thủ rơi nước mắt ào ào nghĩ như vậy, Trần Hạo lại cười tủm tỉm tiếp tục tấn công: “Bây giờ, anh còn chọn giấu giếm giúp người ta là một cách làm rất không thông minh, trên cơ thể của đàn ông có một chỗ mà máu dễ dàng tập trung lại nhất, anh nói xem nếu mục tiêu kế tiếp của tôi là để chỗ kia của anh tự nổ! Có phải rất thú vị hay không?”

Sát thủ từ bỏ chống cự, nước mắt rơi lã chã, nghĩ thầm tên này không chỉ là yêu nghiệt, mẹ nó còn là một tên yêu nghiệt không biết xấu hổ, cho dù hắn ta có chết cũng không muốn làm thái giám đâu!

"Tôi nói… là người của Thiên Khôi tới tìm tôi để ám sát Giang Chiến Thiên!”, sát thủ nói ra sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.