"Kiều Sơ Vũ? Sao không phải là Bắc Sơ Vũ." Lục Cảnh nhướng mày.
"Gã không có mối liên can gì tới tôi cả, chỉ là..." Sơ Vũ nói hơi ngập ngừng
"Chỉ là, ba mẹ tôi mất, việc nuôi nấng tôi để lên vai chú tôi,Bắc Kiều là bạn thân của chú ấy, chú tôi là xã hội đen nhưng lại rất coi trọng tình bạn giữa hai người, tiếc là gã Bắc Kiều kia hám lợi, dám lợi dụng chú tôi lúc không đề phòng rồi giết hại, gã còn nói với anh em là sẽ thay chú tôi nuôi nấng tôi, ép họ đưa hắn lên làm ông chủ."
"Nhưng hắn sai quá rồi, anh em chỗ chúng tôi không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng tìm ra được gã là kẻ giết người nên trói gã lại rồi định tử hình, tiếc là có người giúp hắn tẩu thoát, nhân lúc tôi đang ngủ, chúng đánh trói tôi rồi đi luôn. Tôi vẫn luôn cố tìm cách trở lại nhưng tôi còn quá yếu không thể giải quyết hết bọn chúng, nên tôi chờ tới 2 năm. Tôi vẫn luôn muốn về con hẻm 1, ở đó có những người anh em tốt, tôi nhớ họ rất nhiều."
Sơ Vũ không ngại ngần kể ra hết, mặc dù họ mới gặp có vài phút trước, nhưng cô vẫn kể ra hết thảy, vì cô cảm thấy sống một cuộc sống ở quân đội cũng tốt. Giờ cô có ở ngoài cũng còn lâu mới về lại được con hẻm 1.
"Thiếu tá Lục, tôi đồng ý về căn cứ để bồi dưỡng, nếu anh thấy tôi biểu hiện không tốt cứ trực tiếp đuổi tôi ra." Sơ Vũ kiên định nhìn về phía Lục Cảnh.
Không đợi Lục Cảnh nói tiếp, Sơ Vũ đã nhanh chân chen vào:" Cơ mà trước đó, có thể cho tôi cắt tóc ngắn lại được không?"
Lục Cảnh đến giờ vẫn luôn cười mỉm, cô bé này tính tình nóng lạnh thất thường khiến anh suýt tưởng cô bị đa nhân cách:"Tiểu Vũ, sao em lại muốn cắt tóc, tóc em đang trong thời kì đẹp nhất, sao lại phải cắt?" Nhưng anh không hiểu nổi tại sao Sơ Vũ lại muốn cắt tóc ngắn lại. Sơ Vũ hiện đang có mái tóc dài ngang lưng, mặc dù ở căn cứ khuyên nên cắt tóc ngắn nhưng vẫn có thể cột tóc khi làm nhiệm vụ cơ mà, sao lại phải cắt?
"Tiểu Vũ?" Cả Sơ Vũ và Diệp Thanh đang im lặng nãy giờ cũng phải sốc với câu nói của Lục Cảnh.
"Ây dô, cha mạ ơi, nhìn xem xem vị thiếu tá của chúng ta nào." Diệp Thanh nhướng người lên một chút rồi hất cầm sang Sơ Vũ:" Cô em, sao em may mắn thế, mới gặp nhau có vài phút mà cậu ta đã gọi em là Tiểu Vũ, có biết bao nhiêu cô gái đu theo cậu ta nhiều năm mà vẫn bị xua đuổi như thường."
Sơ Vũ lúc đầu cũng hơi kinh ngạc nhưng chịu thôi, có nói anh ta cũng không nghe nên thôi vậy:" Tôi muốn thay đổi bản thân một chút thôi, tôi để tóc dài cũng nhiều năm rồi, muốn lột xác."
"Hay cho câu muốn lột xác. Được, tôi dẫn em đi." Lục Cảnh nhấn ga.
Hết chương 4
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Phúc lợi