Sơ Vũ đứng đằng sau Lục Cảnh, anh rất cao, thật sự rất cao, bản thân cô cũng đã m7 mà anh còn cao hơn cô những 1 cái đầu.
Ánh đèn lâu lâu lại bị chập một cái, bóng dáng anh và cô cứ ẩn đi rồi lại hiện lên một cách mờ ảo.
Mọi người có vẻ đều đang ở trong căn tin, bởi vì Sơ Vũ đi ngang qua nhiều dãy rồi mà vẫn không thấy bóng người nào cả.
Anh dắt cô đi qua con đường đầy cỏ xanh, gió đêm thổi vào người mát rượi, ánh trăng sáng bừng đến mức có thể chiếu lên gương mặt góc cạnh của Lục Cảnh.
Càng đến gần căn tin, anh mới nói một câu, làm cô đang bận ngắm cảnh đêm cũng giật mình.
“Trước khi em đến, chỉ có Diệp Thanh và vài cô phụ trách nấu ăn và dọn vệ sinh là phụ nữ, còn lại là toàn những thằng đực rựa.”
Sơ Vũ không bất ngờ lắm, bản thân cũng đã biết sẵn mình là thành viên nữ duy nhất ở đây, cũng đã chuẩn bị tâm lí trước nên cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Lục Cảnh thấy cô không ngạc nhiên, cười cười nói thêm một câu nhắc nhở nhưng cũng pha một chút chọc ghẹo.
“Những cậu trai ở đây hầu như đều từ 16-19, cũng không lớn hơn em là bao, cẩn thận một chút kẻo chúng nó bám em đấy!”
“Không lo, bản tính tôi vốn giống con trai, sẽ không có ai bám đâu, chỉ có kết thành anh em thôi!”Cô bây giờ mới bắt đầu bật cười, đáp trả lại anh.
Cười cười được một lúc, cũng đã đến khu căn tin.
Tiếng ồn ngay lập tức vang lên.
“Này này, ta nghe bảo có thành viên nữ mới đến, hình như xinh gái lắm!”
“Thằng này hôm nay đi tập thấy một cô gái ở trên xe của thiếu tá, nghe bảo là thành viên mới!”
“Ồ!!!” Tiếng bọn con trai hùa theo thật to tiếng.
“Không biết em ấy có qua ăn không, dù gì cũng đến giờ ăn rồi!”
Tiếng nói qua nói lại không dứt nhưng chủ đề chỉ có một, thành viên mới của căn cứ là nữ!!
Lục Cảnh vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ giơ tay ra hiệu cho Sơ Vũ đứng yên để anh vào trước.
Anh cứ thế bước vào, khóe môi cong lên, anh cất giọng:
“Im lặng đi! Các anh cũng nghe rồi chứ gì, có thành viên mới, hôm nay tôi dẫn em ấy đi ăn!”
Đột nhiên tiếng ồn dừng lại, không có ai dám hé nửa lời nhưng gương mặt mỗi người lại không giấu sự hung phấn.
Có người không nhịn được, hỏi đùa:
“Thiếu tá, em nghe bảo là một cô gái, phải không?”
“Ừ là một cô bé!” Lục Cảnh dường như bị buồn cười vì câu hỏi này, anh từ tốn đáp lại.
“Cái gì? Thật à, còn nữa cô bé á!”
“Tôi vừa nghe lộn phải không?”
“Ôi chúa ơi, là một cô gái đó!”
Thông tin này như tiếng sét đánh ngang tai đám con trai, ai nấy cũng đều náo loạn không thôi.
Lúc bấy giờ, Sơ Vũ vẫn còn đang đứng ở ngoài, sắc thái gương mặt đã thay đổi hoàn toàn, cô không muốn ngại ngùng trước mặt một đám con trai đực rựa như này.
“Sơ Vũ! Vào đi!” Tiếng nói của anh ở trong vọng ra, tiếng ồn ở trong cũng đã tắt đến mức chỉ nghe được tiếng nước lẩu đang sôi sục.
“Vâng!” Giọng nói không những nghiêm nghị mà còn mang theo sự chính trực và trong trẻo của cô khiến những người bên trong cứng đờ người.
Sơ Vũ đã bước vào với sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đẹp, rất đẹp, đôi mắt nâu xám ngọt ngào cùng mái tóc cắt ngắn gọn gàng cùng với bộ độ ngủ quân đội đã tạo nên Sơ Vũ khác lạ so với những người con gái bây giờ.
“Chào mọi người, tôi tên Kiều Sơ Vũ, là thành viên mới của căn cứ, tính tình có chút bất thường, nếu có khuyết điểm mong mọi người giúp đỡ cho.”
Giọng cô vốn đã trầm, khi nghiêm túc còn trầm hơn nữa, nhưng dù vậy giọng cô vẫn rất êm tai. Cũng chính điều này, những người này mới thức tỉnh, họ nhận ra rằng đây vốn không phải là mơ, thật sự là con gái!
Tiếng vỗ tay vang lên liên hồi, cùng với những lời mời không ngớt.
Đáp lại, cô chỉ biết cười trừ.
“Vào hết chỗ ngồi, im lặng mà ăn đi, đừng động vào con gái người ta!” Lục Cảnh hô lớn, gương mặt nghiêm nghị lúc này cũng đã giãn ra, giờ đã là lúc nghỉ ngơi anh nên thoải mái mới phải.
Những người ở đây rất nghe lời, ngay lập tức không nói nữa.
“Đi theo tôi!”
Anh gọi Sơ Vũ đi theo, dẫn cô đến quầy căn tin, cô chú ở đây rất tốt bụng, lúc cô nhận đồ ăn còn hỏi có muốn ăn thêm không, cô chỉ nở nụ cười nói không cần.
Anh lại dẫn cô đến một bàn ăn ở cuối dãy, Sơ Vũ giờ mới để ý, hóa ra Diệp Thanh và Trạch Dương đang ngồi ở đấy, Diệp Thanh đang ngồi vẫy tay với bọn họ còn Trạch Dương thì đang ngồi đối diện ăn cơm.
Cả hai người cũng mặc đồ ngủ trong quần sự, trông đơn giản nhưng vẫn rất đẹp.
Giờ cô mới nhận ra, Lục Cảnh cũng đã thay bộ độ rườm rà trước đó và mặc đồ ngủ. Chỉ là do anh còn phối thêm áo khoác dài nên cô không để ý kĩ lắm.
Lục Cảnh bước đến ngồi bên cạnh Trạch Dương tỉnh bơ, còn thoải mái khoát tay lên người anh ta.
Diệp Thanh thấy cảnh này cũng chỉ biết phì cười gọi Sơ Vũ ngồi bên cạnh.
“Chào anh chị!” Cô lễ phép chào hỏi, đặt khay thức ăn lên bàn, rồi ngồi bên cạnh Diệp Thanh.
Trạch Dương lúc này lại không tức giận với Lục Cảnh, anh ta lười biếng kéo tay bạn mình ra, chỉ ừm một tiếng với Sơ Vũ.
Lục Cảnh bị bạn từ chối mà vẫn mặt dày cố gắng tựa vào vai Trạch Dương còn nói cái gì mà vai cậu vẫn là mềm nhất, tối dựa cái này cũng được nhỉ.
Rắc rắc…
Hình như cô vừa nghe thấy tiếng vỡ trong đầu mình thì phải, không đùa chứ, anh ta dám dựa vào vai bạn trước mặt đông người cơ à???
Mọi suy nghĩ về hình ảnh Lục Cảnh phong thái lạnh lùng, kiêu ngạo của Sơ Vũ tan vỡ.
Cô đơ cứng cả người, cánh tay đang cầm muỗng ăn cơm cũng khựng lại, cả hai mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Anh dường như không để ý, tiếp tục tự do dựa vào vai của Trạch Dương còn lẩm bẩm: “Mượn vai chút nào!”
Trạch Dương bất lực, đành để yên cho anh làm loạn trên người, gương mặt hơi khó chịu nhìn Diệp Thanh bằng ánh mắt cầu cứu.
Diệp Thanh nãy giờ cũng đang xem cảnh tấu hài của đôi bạn trước mặt, đương nhiên cũng thấy cử chỉ Sơ Vũ cứng đờ khi thấy cảnh tượng này. Đã quá quen rồi, cái con người Lục Cảnh này thật kì lạ, ở ngoài thì tỏ vẻ đàng hoàng, nghiêm túc, đến khi về căn cứ gặp Trạch Dương thì hình tượng đã quay ngắt 360 độ.
“Khụ khụ” Diệp Thanh đành phải giả bộ ho lên để tạo chú ý, dang tay ra vỗ lưng Sơ Vũ: “Cứ ăn đi, kệ bọn họ!”
Sơ Vũ giờ mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người kia, cô cười gượng với Diệp Thanh: “D..ạ ha ha ha!”
Diệp Thanh cũng nhìn sang Lục Cảnh, giọng điệu có chút trêu đùa: “Cảnh, tôi nói cậu nghe, cậu đang phá hủy hình tượng của bản thân trước mặt lính mới đấy! Hên là mới chỉ là Sơ Vũ, chứ để mấy cô gái thích cậu mà thấy, chắc trái tim họ sẽ tan nát mất!”
Diệp Thanh vừa nói vừa dang hai tay ra, cùng với biểu cảm đáng thương.
Lục Cảnh nghe xong thì nhìn sang Sơ Vũ, cô gái này cố tình làm như bản thân không nghe không thấy, thậm chí còn không dám nhìn vào anh. Có lẽ, cô gái này khéo tưởng anh là loại người gì rồi.
Hiện giờ cô đang trong tình trạng im lặng, chỉ tập trung vào khay thức ăn trên bàn, cô không muốn nhìn thằng vào mặt Lục Cảnh cũng như mặt đối mặt với anh.
Trạch Dương nhịn đã lâu rồi, anh ta nghiến răng: “Cậu chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ phải không!”
Lục Cảnh vẫn tiếp tục thản nhiên dựa vào lưng anh ta, nhắm mắt như đang nghĩ ngơi: “Đương nhiên, tôi đã thấy quan tài đâu,đổ lệ để làm gì, phí lời!”
Ôi xong, Diệp Thanh tặc lưỡi, tên ngốc này, lại chọc đến đại thiếu gia Trạch rồi.
Sơ Vũ đột nhiên cắt ngang bầu không khí này, cô cầm khay đồ ăn lên, đứng dậy: “Em đã ăn xong rồi ạ! Anh chị cứ ở lại nói chuyện, lúc nãy thiếu tá đã dẫn em vào kí túc xá tận 2 lần nên em cũng nhớ rồi ạ! Em xin về trước!”
Trạch Dương thì đáp lại bằng cách gật đầu, Diệp Thanh thì chào tạm biệt chỉ riêng Lục Cảnh im lặng nhắm mắt.
Khi cô quay đi, người trong căn tin cũng vơi bớt, chỉ còn lác đác một hai người qua lại.
Có lẽ, lúc cô đến ăn mọi người cũng đã sắp ăn xong hết cả rồi.
Anh từ từ mở mắt, lặng lẽ nhìn bóng Sơ Vũ dần khuất. Đến khi bóng cô đã biến mất hoàn toàn, anh mới ngồi thẳng dậy, chỉnh quần áo lại cho chỉnh tề, ngồi dựa vào ghế.
“Tôi có chuyện muốn bàn bạc với hai người!”
________________ ________________________________ ________________
Hết chương 12