Trên đường đi về phòng, Sơ Vũ có chút run run vì gió thổi ngoài trời khá mạnh cộng thêm đi có một mình, có hơi rợn sóng lưng.
Đột nhiên có tiếng chân ở đằng sau vang lên, không giống như tiếng đang đi bộ mà là như đang chạy, còn nghe thấy cả tiếng thở, và nó đang tiến gần đến cô.
Sơ Vũ bất giác quay người lại, đập vào mắt cô là một cậu thanh niên trắng trẻo, gương mặt thanh tú pha một chút lém lỉnh.
Cậu kia thấy Sơ Vũ quay người lại nhìn mình thì cũng hết hồn, vốn dĩ cậu đang định gọi lại ai ngờ người ta đã quay người lại rồi.
“Đằng ấy!Làm quen được không?” Cậu mấp máy môi, gương mặt lộ đầy vẻ căng thẳng.
Cậu còn tưởng cô gái này sẽ không đồng ý, ai ngờ Sơ Vũ nở một nụ cười mỉm: “Được chứ!”
Xinh gái quá đi, cậu thề đây là lần đầu cậu thấy con gái cười với mình, đã vậy mới nãy khi chào hỏi mọi người trông cô ấy rất nghiêm túc và nhìn hơi lạnh lung. Ai ngờ lại cười xinh như vậy.
“Bạn ở tầng mấy vậy?”
“Tầng hai!”
“Tốt quá, tôi cũng ở tầng này, à còn nữa, anh em đang tụ họp chơi bài ở phòng tôi đấy, bạn có muốn chào hỏi không?”
Khi nhận được lời mời này, Sơ Vũ hơi miễn cưỡng, bản thân cô muốn về phòng nằm nghỉ ngơi một chút để mai còn tập luyện.
Cô đành từ chối: “ Tôi có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, cảm ơn vì đã mời!”
Cậu kia có chút buồn, nhưng cũng đành chịu thôi nhưng cậu vẫn không chịu buông tha: “ Thế đi bộ về chung được không?”
“Được!”
Trên đường về. họ trò chuyện không ít, chủ yếu là cậu này hỏi còn Sơ Vũ thì trả lời.
Cậu này tên là Thẩm Văn Triết, mới 13 tuổi, đã vào căn cứ được 2 năm. Khi nghe tới điều này Sơ Vũ cũng ngạc nhiên hỏi Văn Triết sao lại muốn vào đây.
Cậu cười cười, ánh mắt lộ sự ngưỡng mộ và kính trọng, cậu nói một câu rất dài: “Tôi là con thứ của một nhà kinh doanh tại Bắc Kinh, bố tôi muốn tôi đi theo sự nghiệp kinh doanh của gia đình, chỉ là tôi rất cứng đầu, ông nói gì tôi đều thích đi ngược lại những gì ông ấy muốn. Bố tôi đành gửi tới tôi tới đây, tôi cứ nghĩ bản thân luôn là mạnh nhất, giỏi nhất, đến khi tôi gặp thiếu tá Lục!”
“Lục Cảnh á!” Sơ Vũ bất ngờ.
Thẩm Văn Triết giật mình với cách xưng hô của Sơ Vũ, liền nói lại: “Đừng gọi tên ngài ấy như, trước đây từng có một cô tiểu thư khuê các đến đòi gặp thiếu tá Lục, khi gặp được còn gọi thẳng tên ngài ấy, thế là bị ngài ấy lườm cho một cái, còn bị ngài ấy gọi là đồ điên.
Ặc, vậy cơ à, Sơ Vũ lè lưỡi.
Cuối cùng cũng đến phòng cô, cả hai tạm biệt nhau. Trước khi đi, Thẩm Văn Triết gọi cô lại, nói chuyện đến bây giờ mà cậu lại quên mất việc chính. Thiếu tá đã dặn cậu khi gặp cô nhất định phải đưa tờ quy định. Thế mà vì nói chuyện quá hăng say, suýt chút thì quên.
Thẩm Văn Triết mò trong túi, lấy ra một tờ giấy nhỏ hơi ngả vàng đưa cho Sơ Vũ.
“Đây là tờ quy định, có hơi cũ nhưng vẫn đọc được!”
“Ồ, cảm ơn!” Sơ Vũ nhận lấy.
Cả hai lúc này mới chính thức tạm biệt nhau. Đợi đến khi bóng dáng của cậu đó biến mất hẳn, Sơ Vũ mới đi vào, đóng cửa lại.
Ở đây không tồi, thậm chí lại còn được ở một mình, cô cởi giày, nằm thẳng lên giường. Cẩn thận đọc tờ quy định mà Thẩm Văn Triết vừa đưa.
5h sẽ có coi gọi dậy, chỉ có 15’ xếp ga giường và vệ sinh thay đồ, đến 5h20’ phải có mặt dưới sân, đi trễ sẽ bị phạt. Luyện tập đến 6h thì đến căn tin để ăn sáng, tiếp đó sẽ là một chuỗi huấn luyện dành cho tân binh, còn những người giỏi hơn sẽ được phân công làm nhiệm vụ theo tài năng và chức vụ của mỗi người. Còn một số quy định khác sẽ được các chỉ huy thông báo sau.
Sơ Vũ đọc đến đây, tự nhiên lại có chút buồn ngủ. Ngước nhìn đồng hồ ở trên mới nhận ra, bây giờ đã gần 10h. Cô khóa cửa phòng, tắt đèn rồi đi ngủ mất.
_____________________
Lúc này gương mặt có chút ửng đỏ của Lục Cảnh không còn sự đùa giỡn nữa, thay vào đó là trầm tĩnh và nghiêm túc.
Thái độ của Diệp Thanh và Trạch Dương sau khi nghe Lục Cảnh nói cũng nghiêm nghị hơn.
“Tôi cảm thấy…” Anh thở dài, đôi mắt có chút đờ đẫn.
Cuối cùng anh chốt được một câu: “Có thể thân phận của tôi sắp bại lộ rồi!”
“Bại lộ?” Diệp Thanh nheo mắt lại.
Trạch Dương không nói gì, bình thản như biết trước được mọi chuyện.
Lục Cảnh đã mệt lắm rồi, cả ngày trải qua đủ thứ chuyện, trên người còn đang bị thương.
“Vì tôi sắp được bị điều sang Pháp để điều tra về tổ chức Mamba, bản thân tôi lại dính đến tổ chức đó, rõ ràng là cố ý đưa tôi qua để thử.”
“Sang Pháp?” Đến lúc này cả Diệp Thanh và Trạch Dương gần như đều nói cùng một lúc, cả hai đều ngỡ ngàng như nhau.
“Các bậc trên đều muốn tôi qua đó, chắc chắn họ đã ngửi thấy mùi đáng nghi ở tôi rồi!” Lục Cảnh đến lúc này chỉ biết ngao ngán thở dài.
Trạch Dương nhìn thẳng vào mắt Lục Cảnh: “Cậu cứ đi đi, cứ để đám nhóc ở đây cho tôi và cả cô bé cậu mới đưa đến nữa!”
“Trạch Dương…” Diệp Thanh cạn lời
Lục Cảnh nghe đến khúc này, gương mặt cũng không còn nét căng thẳng, thay vào đó, khóe môi cong lên.
“Ừm, cảm ơn!”
“Thế…Hôm nay cậu có gặp Jack không?” Lục Cảnh hỏi
Trạch Dương gật đầu: “Có, lúc tôi mở cửa, Sơ Vũ đang xử lí Jack, cậu ta nhìn rất khổ sở! Nếu tôi không đến kịp lúc, cậu ta đã bị cô bé dập rồi”
Trạch Dương nói thật, còn trẻ như thế, thân thủ không tồi. Xung quanh anh từ trước đến nay chỉ có những cô tiểu thư kiêu kì và sang chảnh, cho dù cá tính có mạnh mẽ đến đâu thì con gái vẫn là con gái, cũng vẫn có chút yếu đuối bên người. Sơ Vũ thuộc hàng hiếm lạ nhất, dáng người thì to cao, hành động thì hổ báo.
Lục Cảnh sau khi nghe cũng có chút tự hào. Anh ngồi dậy, phủi quần áo, tôi mệt rồi, tạm biệt nhé!”
“Vết thương ổn chứ!” Diệp Thanh không nhịn được mà nói với Lục Cảnh.
Lục Cảnh hơi ngứa ngứa, cứ gãi vào cổ liên tục đến mức cổ cũng đỏ lên: “Không chết người được!”
Diệp Thanh còn chưa kịp nói thêm, anh đã chạy mất hút.
Trạch Dương vỗ vai cô, rồi đứng dậy: “Kệ cậu ta đi, cũng trễ rồi, tôi chở cậu về nhà!”
“Ừm!”
Trạch Dương lúc này không biết rằng, vành tai Diệp Thanh đã đỏ lên từ lúc nào…
Lục Cảnh đi thẳng về phòng, liền cởi áo khoác ra, Mark ra tay rất nhẹ nhàng, chỉ bắn xoẹt qua bụng một chút nên anh chỉ cần dưỡng thương là xong, thế nhưng tại sao anh ta lại xát lông đào vào đạn?
Lục Cảnh bị dị ứng với lông đào, chỉ cần một chút lông đào dính vào người là anh hắt xì liên tục. Nếu chạm nhiều kiểu gì cũng phải mời Diệp Thanh đến khám. Mark, đồ khốn nạn!!
Anh lúc này chỉ muốn khóc, người nóng ran, tay chân đều đỏ hết lên, cổ họng đau rát.
May mắn một chút, Diệp Thanh đã kê sẵn cho anh một liều thuốc có thể làm giảm khả năng phát tác của việc bị dị ứng nhưng với điều kiện, sau khi uống xong nhất định phải đi khám ngay.
Anh uống liền ngay lập tức, vết thương tuy nhẹ nhưng dưới tác động của lông đào loét ra hơn. Đã vậy còn để lâu như vậy. Người thường chắc đã ngất từ ba đời.
Lục Cảnh cắn răng, cố gắng điện thoại cho Diệp Thanh, nhưng anh chưa kịp động vào, bản thân đã ngã xuống.
Diệp Thanh đang đi, cảm xúc bây giờ rất hỗn độn. Trước giờ cả hai luôn coi nhau là những người anh em tốt, ai ngờ bản thân lại lỡ thích Trạch Dương mất rồi, mối quan hệ của bọn họ sẽ như thế nào khi cô nói ra đây?
Nhìn bóng lưng của Trạch Dương đang chuyển động dưới ánh trăng, cô ngẩn ngơ, có lẽ vì cảm xúc đang lẫn lộn. Diệp Thanh lỡ lời.
“Trạch Dương!”
“Hửm!” Anh quay người lại.
“Tôi…!” Diệp Thanh giờ mới nhận ra bản thân lỡ miệng, có chút long ngóng không biết nên lấy lí do gì để trả lời lại. Gọi cũng đã gọi rồi, có nên nói luôn không?
“Tôi… A Trạch Dương, cậu có thấy Lục Cảnh hôm nay khác không?”
“Khác?” Trạch Dương nhướng mày.
Diệp Thanh gật đầu lia lịa: “ Cậu ấy bị ngứa trong người, mặt đỏ rực!”
Đến lúc này cả hai mới nhìn nhau, bàng hoàng, cùng thốt lên một câu.
“Dị ứng lông đào!”
Diệp Thanh liền kéo Trạch Dương đi một lèo đến phòng Lục Cảnh.
Phòng của Lục Cảnh và Trạch Dương được ở một nơi độc lập, không ảnh hưởng tiếng ồn đến anh em ở gần và ngược lại nên khá vắng vẻ.
Diệp Thanh điên cuồng đập cửa, liên tục gọi tên anh.
Gọi mãi không ai trả lời, Trạch Dương đẩy Diệp Thanh về sau, một chân đạp mạnh vào cửa phòng.
Phòng vẫn còn đèn, cảnh tưởng tiếp theo khiến cả hai chết đứng.
Lục Cảnh cả người đang nằm dưới đất, cả người đỏ bừng, cùng với vết thương đang rỉ máu.
Diệp Thanh hét lên một tiếng, chạy lại gần sờ vào cổ của anh, thấy mạch vẫn đập, có chút thở phào:
“Trạch Dương, cõng cậu ấy đến bệnh viện đi!”
Và thế là, Diệp Thanh ra chạy lấy xe, Trạch Dương cõng Lục Cảnh đang bất tỉnh theo sau, mọi việc được thực hiện rất im lặng và nhanh chóng. Đến nỗi những người đang lén chơi bài cũng không hề hay biết…
______________________
Tại bệnh viện
Giờ đã gần giờ khuyu, xung quang đều im ắng, chỉ còn tiếng của Diệp Thanh
“Cậu ấy bị dị ứng với lông đào, lông đào đã dính vào vết thương của cậu ấy!”
Vị bác sĩ có chút sững sờ, nhưng tình huống cấp bách, anh ta liền nhanh chóng đưa Lục Cảnh lên giường, chuẩn bị phẩu thuật khẩn cấp.
Diệp Thanh gương mặt trắng toát, chỉ đành nhìn bác sĩ và y tá dẫn Lục Cảnh đi. Trạch Dương chỉ biết kéo cô lại mà ôm
“Cậu ấy không sao đâu!”
“Ừm!” Diệp Thanh lúc này đã rơi nước mắt, thấm đẫm hết cả vào áo anh. Đúng là được ôm người mà mình thích, dù có buồn bã hay giận dữ đều được giải tỏa hết cả, cô nghĩ vậy.
Hết chương 13
__________________________
Đôi lời muốn nói:
Hôm nay là sinh nhật (2/3) Lục Cảnh ( chỉ buồn là sinh nhật anh nhưng hơi ác một chút, sorry hen). Bonus thêm nay cũng sn mình luôn hehe.
Cặp chính chưa có động tĩnh gì mà cặp phụ đã đầy rồi
Mình phải dời lịch sao cho trùng ngày sn của Lục Cảnh cho đẹp, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu