Lúc nhỏ, Lâm Anh Đào từng nghe một bản nhạc phát từ chiếc máy cát xét ở đầu giường của ba.
Đó là giọng của một người đàn ông, đọc rất nhiều từ khi đó cô nghe không hiểu được. Rất nhiều từ, vô cùng phức tạp.
Chỉ có mấy câu ca từ là có giai điệu.
Người đàn ông kia hát:
Hạnh phúc ở nơi đâu.
Hạnh phúc ở nơi đâu?*
(*Hạnh phúc ở nơi đâu: là một câu trong bài ‘Động vật cao cấp’ – Đậu Duy.
https://mp3.zing.com/bai-hat/Dong-Vat-Cao-Cap-Dau-Duy/ZW6I6EE7.html)
Lâm Anh Đào đứng dưới lầu, nhìn Tân Đình Đình khóc nức nở chạy xuống. Tân Đình Đình dưới chân còn đang mang dép lê, cô ấy tung cửa cầu thang xuôi theo con đường trước mặt lao ra ngoài, cũng không nhìn thấy Lâm Anh Đào, chỉ mơ hồ biết rất nhiều người trong tiểu khu đã bị tiếng cãi vã của gia đình mình thu hút đổ xô xuống.
“Đình Đình…” Lâm Anh Đào lật đật đuổi theo: “Đình Đình!”
Tân Đình Đình bóng dáng gầy guộc như vậy, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi, hai mươi năm đã cho cô ấy được những gì, thân thể nhỏ bé đó dường như không còn chứa đựng được nữa. Mâu thuẫn giằng xé, bất lực và khổ sở, cô ấy cắm đầu lao đi dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường, như trốn chạy hết thảy.
Trước cửa tiệm rửa xe đối diện cầu vượt của tiểu khu, Lâm Anh Đào đứng đó, nhìn Tân Đình Đình ôm gối, ngồi sụp xuống trước cửa gara, cô ấy ngồi xổm trên sàn bê tông nhếch nhác ẩm ướt gọi điện thoại.
“Em ở đây chờ anh…” Tân Đình Đình lòng như tro tàn: “Anh lái xe cẩn thận…”
Trên tay Lâm Anh Đào vẫn còn đang cầm tấm thiệp cưới đỏ tươi không phải lúc, cô khẽ siết tấm thiệp rồi nhét vào túi áo.
Tân Đình Đình nhìn thấy cô trước.
Cô ấy nương theo ánh đèn nhấp nháy trên bảng hiệu của tiệm rửa xe, nheo mắt lại, chăm chú nhìn cô một hồi lâu.
“Kỳ Nhạc?”
Lâm Anh Đào bước tới, đứng trên mặt đất lầy lội nước bẩn.
“Sao cậu lại về đây?” Tân Đình Đình hỏi.
Lâm Anh Đào nhìn đôi mắt khóc sưng húp của cô ấy: “Mẹ tớ nói cậu trở về, tớ liền sang tìm cậu.”
Bên cạnh tiệm rửa xe là một quán đồ nướng hải sản, mười giờ đêm, chính là thời điểm buôn bán nhộn nhịp nhất trong ngày. Nhân viên văn phòng tan làm không muốn về nhà, các cặp tình nhân trẻ, cả những người không biết đi đâu… ngồi cười nói rộn rã chật kín xung quanh. Lâm Anh Đào kéo tay Tân Đình Đình tìm một chiếc bàn nhỏ nằm trong góc ngồi xuống. Loại quán lề đường như thế này, trước giờ Lâm Anh Đào vẫn thường ngồi với các bạn không có vấn đề gì, nhưng cô cảm thấy có thể Tân Đình Đình không thích những nơi như vậy. Nhưng Tân Đình Đình thực sự ngồi xuống, cô ấy vẫn đang hít thật sâu, có lẽ do khóc quá nhiều nên nhịp thở vẫn chưa ổn định trở lại, cô ấy cần một không gian thoáng đãng để cân bằng lại cảm xúc của mình.
Ông chủ tiệm bưng ra một cốc bia lớn, Lâm Anh Đào rót vào chiếc ly nhỏ. Trên ti vi đang chiếu bộ phim ‘Cổ kiếm kỳ đàm’ của đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam, Lâm Anh Đào bỗng nhiên nói: “Bộ phim này được chuyển thể từ game. Đình Đình, cậu còn nhớ thời điểm học cấp ba, cậu sang nhà tớ, xem tớ chơi cái game đó không, hình như là cùng một ekip sản xuất.”
Tân Đình Đình đưa tay quệt nước mắt, cô ấy quay đầu nhìn hình ảnh trên màn hình.
Lâm Anh Đào nói tiếp: “Khi đó ba mẹ đều cảm thấy chơi game trên máy tính là vô bổ, tốn thời gian… Nhưng bây giờ cậu xem, game đã trở thành phim truyền hình, còn là phát sóng trên đài vệ tinh Hồ Nam. Cậu còn nhớ Thái Phương Nguyên không? Cậu ấy hiện giờ đang làm game ở Thượng Hải, game di động, kiếm được rất nhiều tiền.”
Tân Đình Đình nhìn cô.
Lâm Anh Đào suy nghĩ một lúc, mỗi khi không cười đôi mắt to tròn của cô liền hiện ra vẻ uy nghiêm: “Thời đại thay đổi quá nhanh… thế hệ của lớp người đi trước giống như ba mẹ chúng ta, ngày trước rất ít có cơ hội sử dụng máy tính, bây giờ dùng điện thoại cũng chủ yếu chỉ để nghe gọi. Có lẽ phần lớn bọn họ cũng không rõ thời đại bây giờ mọi thứ đã phát triển chóng mặt đến thế nào, số hóa, công nghệ… kỳ thực bọn họ còn không hiểu bằng chúng ta.”
Tân Đình Đình sững người.
Bỗng cảm thấy những muộn phiền dường như tan ra. Cô ấy nhẹ nở nụ cười.
Lúc này nhân viên của tiệm bưng một đĩa thịt dê xiên, nấm và cà tím đã nướng chín thơm phức đặt lên bàn của hai cô gái, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp trong không khí.
Tân Đình Đình nhìn món ăn đầy dầu mỡ, béo ngậy mà người phàm tục thích nhất này.
Cô ấy lại nhìn Lâm Anh Đào, phát hiện Lâm Anh Đào ăn mặc rất xinh đẹp, thanh lịch và sang trọng giống như những tiểu thư quý phái — nghe người trong tiểu khu nói, Tưởng Kiều Tây ở Hồng Kông kiếm được rất nhiều tiền, mua cho Anh Đào một căn nhà lớn. Lâm Anh Đào cầm một xiên thịt nướng ngay bên tay mình, cô thực sự thích ăn, cô luôn thích làm những chuyện mình thích, có vẻ như khá tùy hứng, nhưng Anh Đào chịu đựng rất nhiều, cho đi cũng rất nhiều, cô hẳn nhiên sẽ được nhận lại rất nhiều. Lâm Anh Đào nhìn thoáng qua ti vi, bỗng nói tiếp: “Đình Đình, cậu còn nhớ ‘Cố lên chàng trai’ không?”
Nước mắt Tân Đình Đình lặng lẽ chảy xuống gò má, cô ấy cũng giơ tay cầm lấy một xiên thịt dê, đưa lên miệng cắn thử một miếng.
Thịt dê mềm mại thấm đẫm nước sốt thơm phức, loáng cái tan ra trong miệng
Tân Đình Đình gật đầu.
“Diễn viên đóng vai Đồ Tô này,” Lâm Anh Đào nói: “Hình như phải mất một thời gian dài mới xuất hiện trở lại. ‘Cố lên chàng trai’ là năm bao nhiêu nhỉ, hình như là năm 2007 phải không?”
(*Lý Dịch Phong: nam diễn viên, ca sĩ người Trung Quốc sinh năm 1987 chính thức bước chân vào ngành giải trí từ năm 2007 sau khi tham gia vào vòng tuyển chọn của chương trình ‘Cố lên chàng trai’ của đài truyền hình Đông Phương, giành được vị trí thứ 8 trong tất cả các cuộc thi đấu trên toàn quốc. Nhưng sự nghiệp của anh không hề suôn sẻ, mãi đến khi Cổ Kiếm Kỳ Đàm được phát sóng năm 2014, Lý Dịch Phong mới chính thức trở thành ngôi sao thực sự trong làng giải trí Hoa Ngữ.)
Tân Đình Đình ăn miếng thịt dê thứ hai, cảm giác khá khoan khoái ngon miệng. Cô ấy gật đầu, tiếp tục ăn.
Lâm Anh Đào nói: “Mới đó mà đã bảy năm rồi, những người năm đó giờ đang làm gì nhỉ?”
Tân Đình Đình nhấp một ngụm bia, nuốt xuống nói: “Tuyển chọn ngôi sao chính là như vậy, cậu xem chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc Super Girl, rồi cả cái gì, cuộc thi tuyển chọn tiếng hát My Show, khi ấy có những người nổi tiếng biết bao nhiêu?”
Điện thoại di động trong túi Lâm Anh Đào rung, cô lấy ra, là Tưởng Kiều Tây gửi WeChat hỏi cô đang ở đâu, sao không có ở nhà Tân Đình Đình.
[Em đang đi ăn với Đình Đình ở bên ngoài, anh ngoan ngoãn ở nhà ba mẹ đợi em nha.] Cô trả lời.
Tân Đình Đình nhìn cô, hỏi: “… Là Tưởng Kiều Tây sao?”
Lâm Anh Đào nhìn cô ấy, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Số phận khó đoán định, há nào chỉ phát sinh trên người những ngôi sao từng được vạn người chú ý kia.
Tất cả chúng ta đều là những con người bình thường, đều phải chấp nhận những bất trắc khôn lường thuộc về mình, những thứ mà chúng ta không hề muốn người khác biết.
“Làm thế nào cậu có thể tha thứ cho cậu ấy, Kỳ Nhạc?” Tân Đình Đình hỏi: “Cậu không sợ Tưởng Kiều Tây lại làm cậu thất vọng một lần nữa sao?”
Lâm Anh Đào nhìn xuống mặt bàn, hai tay bưng cằm.
“Nếu vậy, tớ sẽ lập tức ly hôn.” Lâm Anh Đào nở nụ cười.
Tân Đình Đình nhíu mày nói: “Sao cậu không ghi thù chút nào vậy?”
“Ai nói tớ không ghi thù chứ, tớ rất ghi thù đó.” Lâm Anh Đào hừ một tiếng, chống tay lên mặt: “Mấy hôm trước Tưởng Kiều Tây hỏi tớ có muốn đi dự tiệc gì đó với anh ấy không, bảo cái tên Phí Lâm Cách khiến người ta chán ghét kia cũng có mặt, tớ mới không thèm đi…”
Tân Đình Đình xì cười.
“Còn có mấy người cùng phòng ký túc xá với tớ ở phân hiệu phía Nam hồi trước, thêm WeChat của tớ.” Lâm Anh Đào nhìn Tân Đình Đình: “Sao tớ phải thêm chứ, tớ thật hả lòng.”
Tân Đình Đình nói: “Nhưng cậu không ghi thù Tưởng Kiều Tây.”
Lâm Anh Đào trầm ngâm một lúc.
“Không giống nhau.” Lâm Anh Đào nói với cô ấy: “Có thù nhớ kỹ, là vì sẽ không bao giờ tới gần người như vậy nữa, nhưng Tưởng Kiều Tây… anh ấy kỳ thật không phải cố ý, anh ấy đối với tớ rất tốt.”
“Là vì cậu thích cậu ấy thôi.” Tân Đình Đình nói: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Lâm Anh Đào đột nhiên cảm thấy chuyện giữa cô và Tưởng Kiều Tây, thực sự chỉ có hai bọn họ mới hiểu được.
Đừng nói là cô và Đình Đình, ngay cả Đình Đình với những người thân thuộc nhất là cha mẹ sinh ra mình, cùng chung sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm như vậy, cũng không thể nào hiểu thấu được nhau.
“Dù sao… tớ cảm thấy nếu tớ ghi thù oán giận Tưởng Kiều Tây, tớ mới phải hối hận.” Lâm Anh Đào bỗng nói, cô cầm một xiên cà tím nướng: “Tới lúc đó, tớ nhất định sẽ nước mắt ngắn nước mắt dài mỗi ngày, mỗi ngày đều bứt rứt khó chịu lớ ngớ lơ ngơ, sau đó nhìn Tưởng Kiều Tây tìm đối tượng mới? Đây chẳng phải là có bệnh sao, tớ mới không làm đâu.”
Tân Đình Đình phì cười: “Cậu nói cũng quá thẳng thắn!”
Lâm Anh Đào ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn cô bạn thân thiết, nhưng không giống như nói đùa: “Tớ cảm thấy điều quan trọng là, biết bản thân mình muốn gì.”
Tân Đình Đình nhìn cô.
Lâm Anh Đào hỏi: “Cậu và bí thư chi bộ lớp cậu vẫn đang ở bên nhau phải không?”
“Ừ.” Tân Đình Đình vội vàng gật đầu: “Nhưng công việc của anh ấy chưa đâu vào đâu, nên sau giờ làm còn phải lái xe thuê cho người ta.”
Lâm Anh Đào nói: “Cậu ấy chịu làm như vậy sao!”
Nước mắt Tân Đình Đình lại chực trào rơi xuống: “Đừng nói nữa, cũng bởi vì ba mẹ tớ coi thường chỗ này chê bai chỗ nọ, cãi nhau suýt chia tay…”
Lâm Anh Đào dời chiếc ghế nhỏ lại ngồi sát bên cạnh Tân Đình Đình. Cô kể cho cô ấy nghe chuyện ở Hồng Kông lúc trước, cô không kể chuyện của mình và Tưởng Kiều Tây, mà kể chuyện của vợ chồng anh họ. “Tớ cảm thấy trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nào nói trước được.” Lâm Anh Đào nói với cô ấy: “Anh họ Tưởng Kiều Tây nằm liệt trên giường bệnh suốt ba năm, bây giờ đã có thể đi lại. Cậu xem cái tên côn đồ Vệ Dung kia, hiện tại cũng bỗng nhiên trở nên giàu có như vậy, bọn mình không học hắn, nhưng không phải chỉ có một mình hắn mới gặp được chuyện tốt. Chúng ta cố gắng làm việc, thi chứng chỉ, học nâng cao, chắc chắn một ngày nào đó mọi thứ sẽ như ý muốn! Giống như…” Lâm Anh Đào quay đầu, nhìn ‘Cổ kiếm kỳ đàm’ trong ti vi: “Giống như nam diễn viên đóng vai Đồ Tô này!”
Tân Đình Đình ngân ngấn nước mắt nhìn màn hình ti vi, rồi nhìn cô cười.
“Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ!” Cô ấy lắc đầu: “Chỉ có Kỳ Nhạc cậu, tớ thấy chỉ có cậu là may mắn như vậy!”
Lâm Anh Đào bất đắc dĩ nói: “Nhưng mấy năm trước, chẳng phải cậu cảm thấy tớ thê thảm không để đâu cho hết sao!”
“Năm đó cậu khóc lao ra ngoài tiểu khu…” Tân Đình Đình đột nhiên tâm sự chất chồng: “Bây giờ tớ cũng vậy.”
“Không có gì đâu, đừng sợ.” Lâm Anh Đào ngồi sát lại: “Khu nhà của chúng ta cũ rồi, mấy chú mấy dì chuyển ra ngoài sống ngày một nhiều. Hôm nay, tớ và Tưởng Kiều Tây còn nói với nhau, chúng ta trước giờ luôn sống trong khu tập thể của xí nghiệp nhà nước, không biết các chung cư bên ngoài, hàng xóm với nhau cũng không biết mặt. Bây giờ ngẫm lại chuyện đó kỳ thực cũng có mặt tốt của nó, mọi người đều không quen biết, thì đâu có ai rảnh rỗi mà bàn tán chuyện của người khác?”
Tân Đình Đình lắng nghe, gật đầu.
Ngày trước, Tân Đình Đình ngồi trong phòng ngủ của Lâm Anh Đào, hai cô gái nhỏ cùng nhau xem ‘Thơ ngây’ trên máy tính.
Khi đó các cô đều còn nhỏ, chỉ mới mười lăm tuổi. Tân Đình Đình cảm thấy, cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ vô cùng tươi đẹp, cho dù không giống như trong phim truyền hình, cũng sẽ không phải là thành phần lao động mặt mũi lo âu, dáng vẻ quê mùa vội vã tất bật bên đường.
“Kỳ Nhạc, khi nào cậu và Tưởng Kiều Tây tổ chức hôn lễ vậy?” Tân Đình Đình chợt hỏi.
Lâm Anh Đào nhanh chóng lau tay, lấy từ trong túi bên hông váy ra một tấm thiệp cưới màu đỏ đã bị gấp lại.
“Ồ!! Tân Đình Đình đột nhiên nhìn thấy thiệp mời chính thức như vậy, bất giác nhoẻn miệng cười.
‘Lễ thành hôn
Ngày 03 tháng 10 năm 2014
Nhằm ngày 09 tháng 09 năm Giáp Ngọ
Thứ nam Tưởng Kiều Tây
Ái nữ Lâm Kỳ Nhạc
Hôn lễ được cử hành tại…
Trân trọng kính mời Tiểu thư Tân Đình Đình vui lòng đến dự buổi tiệc rượu chung vui cùng gia đình chúng tôi.
Tưởng Chính và gia đình
Lâm Hải Phong và gia đình
Kính mời.
*
Lâm Anh Đào và Tân Đình Đình lại ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc, hai người tán gẫu chuyện công việc, chuyện thi chứng chỉ, tâm sự tuần trăng mật sẽ đi đâu… Lâm Anh Đào nói cô muốn đi Maldives, nhưng chưa có thảo luận với Tưởng Kiều Tây, hơn nữa cũng phải chờ đến nghỉ đông rồi mới có thể đi được.
Bỗng nhiên có ánh đèn xe rọi tới từ phía sau.
Lâm Anh Đào nhìn Tân Đình Đình đứng bật dậy, dưới chân vẫn còn đang mang đôi dép lê lúc chạy ra khỏi nhà, cô ấy bỗng bước vòng ra sau Lâm Anh Đào, một bước hai bước rồi vùng chạy. Cô ấy chạy tới, ôm chầm lấy người đàn ông vừa mới bước xuống xe kia, òa khóc.
Lâm Anh Đào đứng lên, cô quay đầu nhìn, ánh đèn xe chiếu sáng lóa, Lâm Anh Đào nheo mắt lại.
Vừa rồi tâm sự với nhau lâu như vậy, dường như đến bây giờ, Đình Đình mới bắt đầu trút hết cảm xúc trong lòng ra.
Tân Đình Đình thì thầm với bạn trai mấy câu, bạn trai do dự thoáng chốc rồi gật đầu. Tân Đình Đình xoay người, kéo bạn trai qua.
“Tới lúc đó tớ và lão Trịnh sẽ cùng đi dự đám cưới của cậu và Tưởng Kiều Tây!” Cô ấy cười nói.
Lão Trịnh bạn trai của Tân Đình Đình cũng là học sinh phân hiệu phía Nam của trường trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành khóa 05. Lớp mười một hắn được phân vào B34 khoa văn, cùng lớp với Tân Đình Đình.
“Tớ đã từng nghe nói về cậu! Cậu và ông xã cậu Tưởng Kiều Tây đều rất nổi tiếng!” Lão Trịnh cười nói, hai tay đút trong túi quần: “Tớ có người anh em học cấp hai ở Thực nghiệm, mấy hôm trước hắn còn nói với tớ, nói Tưởng Kiều Tây kết hôn với cô gái theo đuổi cậu ấy từ nông thôn năm đó —”
Tân Đình Đình bỗng dùng khuỷu tay huých hắn: “Gì mà nông thôn chứ!”
Lão Trịnh vội xua tay: “Nói nhầm, nói nhầm!”
Lâm Anh Đào cười nắc nẻ.
“Không có gì, Quần Sơn vốn là một địa phương nhỏ…”
Lão Trịnh cảm khái sờ sờ gáy: “Hầy, hôn lễ của Tưởng Kiều Tây!” Hắn nhìn thoáng qua bạn gái: “Anh phải đi khoe với các bạn trong lớp!”
Trăm năm đời người, ba bọn họ, bất quá cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Vẫn còn rất nhiều cơ hội đang chờ đợi bọn họ nỗ lực cố gắng, thay đổi.
Lâm Anh Đào nói với Tưởng Kiều Tây đang lái xe: “Bạn trai Đình Đình tính cách rất vui vẻ cởi mở, chẳng trách Đình Đình thích cậu ấy như vậy.”
Tưởng Kiều Tây ngồi nghe, nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Năm em học lớp mười, cậu ấy học cùng phân hiệu phía Nam với bọn em!” Lâm Anh Đào nói tiếp.
Tưởng Kiều Tây nhíu mày: “Con gái bọn em đều thích vui vẻ, cởi mở sao?”
Lâm Anh Đào đang nhìn đường phía trước, cô phụt cười một tiếng, sau đó mím môi nén cười.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Anh Đào chồm đầu qua cọ mặt vào vai Tưởng Kiều Tây, cọ tới cọ lui như con thỏ nhỏ. Tưởng Kiều Tây một tay cầm vô lăng, một tay trả lời tin nhắn của anh họ, còn phải chịu đựng bà xã làm nũng.
Xe dừng dưới tầng hầm. Vì lúc mua nhà bọn họ thanh toán sớm nên chọn được căn hộ có nhà để xe độc lập tốt nhất, vị trí phía trên cùng, một hộ hai chỗ đậu, có cửa cuốn. Tưởng Kiều Tây đậu xe xong, tháo dây an toàn nhưng không rút chìa khóa. Anh xuống xe, mở cốp sau, lấy gạo đông bắc, mì cán và mấy thứ lỉnh kỉnh khác mà ba mẹ vợ bắt mang về… Lâm Anh Đào xuống xe, đeo chiếc túi xách nhỏ của mình mặt mày hớn hở nghịch điện thoại.
Vị trí đậu xe bên cạnh còn trống, vốn dĩ Tưởng Kiều Tây tính mua cho Lâm Anh Đào một chiếc xe, nhưng Lâm Anh Đào không muốn: “Tiền vay mua chiếc xe này của anh còn chưa trả xong! Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy chứ!”
Lúc này Lâm Anh Đào đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Sao mà nhiều đồ vậy ạ!”
Tưởng Kiều Tây buồn cười giơ tay đóng cốp lại, anh từ trên cao nhìn xuống bà xã mình: “Em nói với ba mẹ ấy!”
“Em có nói cũng vô dụng.” Lâm Anh Đào nhào tới vòng tay ôm anh, ngước mặt nói: “Anh cũng không phải không biết bọn họ…”
Tưởng Kiều Tây cúi nhìn Lâm Anh Đào.
Anh giơ tay véo mũi cô một cái.
Tưởng Kiều Tây đương nhiên biết — người làm cha mẹ nào có một cô con gái như Lâm Anh Đào mà không muốn dùng hết tất cả những gì có thể để yêu thương, chiều chuộng cô.
Cửa sau xe mở ra, Lâm Anh Đào mang đôi giày gót thấp, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, nằm ở ghế sau, giày rơi xuống đất.
Váy loáng cái bị vén lên.
“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây gọi.
Cho dù cửa điện tử đã đóng lại, Lâm Anh Đào vẫn căng thẳng tới mức không dám lên tiếng, cô rụt người ôm lấy cổ Tưởng Kiều Tây.
“Anh Đào,” Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô: “Sáng mai anh đi rửa xe, em đi không?”
Mái tóc Lâm Anh Đào xõa bung trên ghế da, gương mặt cô đỏ bừng, bị Tưởng Kiều Tây hôn một hồi lâu.
“Đi…” Cô thỏ thẻ.
Lốp xe không ngừng nén chặt xuống mặt đất, thân xe rung lắc dữ dội.
Tưởng Kiều Tây chợt nói: “Hay là để chiều rồi đi?”
Lâm Anh Đào mở mắt, nhìn anh lên xuống, đối với anh tâm huyết đang dâng trào, ngây ngốc gật đầu.
“Được không bà xã?” Tưởng Kiều Tây hỏi.
“Dạ… ông xã…” Lâm Anh Đào trả lời.
Trước kia ở Hồng Kông, thời gian ở bên nhau phải đếm từng ngày.
Bây giờ ngày ngày kề cận một chỗ, nhưng vẫn khó tránh khỏi di chứng yêu xa.
Lâm Anh Đào tóc rối tung, ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn váy và cổ áo mình, hai chân run rẩy, cũng may cô chỉ đi giày gót thấp, mặc dù vậy, vừa đứng dậy hai chân lập tức mềm nhũn được Tưởng Kiều Tây nhanh tay đỡ lấy.
Đóng cửa, khóa xe. Tưởng Kiều Tây quyết định nhanh gọn bế bổng bà xã lên, dù sao cũng không phải leo lên tầng mười một.
*
Kể từ khi đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt một lần, Lâm Anh Đào bắt đầu thinh thích cái cảm giác được chăm sóc như nữ hoàng này. Cô mặc áo choàng tắm ngồi trên giường bôi Sephora, cô dùng số tiền thưởng ‘khổng lồ’ vừa nhận được vào cuối học kỳ mua cho mình một bộ sản phẩm chăm sóc da đắt tiền.
Người nổi tiếng Đỗ Thượng gõ cửa Wechat nhờ cô giúp hắn thu âm một bài hát.
“Cậu tìm bạn gái cậu làm đi!” Lâm Anh Đào đang bấm tỷ giá tính toán số Nhân dân tệ đã vỗ cánh bay đi trên điện thoại: “Đừng làm phiền tớ, tớ đang bề bộn nhiều việc!”
“Cô ấy cũng chê tớ phiền, ai cũng chê tớ phiền!” Đỗ Thượng khóc lóc: “Đây chẳng phải do tớ thấy cậu hát hay sao!”
Lâm Anh Đào đành phải đồng ý.
Tưởng Kiều Tây đang ở trong bếp uống bia lạnh, tán gẫu chuyện công việc với anh họ và chị dâu qua video, đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy từ phòng ngủ chính bên cạnh truyền ra âm thanh nũng nịu kỳ lạ.
“Ô kìa soái ca, anh học lớp nào vậy?” Lâm Anh Đào bóp mũi nói: “Em là Tiểu Nghệ lớp mười một B5! Em muốn mời anh đi xem liveshow của Châu Kiệt Luân —”
Tưởng Kiều Tây vừa uống một ngụm bia, anh xoay người mở vòi nước, cúi đầu nhổ bia ra.
Anh họ thắc mắc: “Đó là Anh Đào đang hát hả?”
Tưởng Kiều Tây rút khăn giấy lau nước trên cằm, ngồi lại xuống ghế.
Một lát sau Lâm Anh Đào từ ngoài cửa lẹp xẹp đi vào, cô mặc áo choàng tắm mang dép lê, đảo một vòng quanh Tưởng Kiều Tây, sau đó thò đầu tới đưa tay sờ soạng mặt anh.
“Em làm gì thế?” Tưởng Kiều Tây đã nói chuyện xong, đang xem tài liệu anh họ gửi sang.
“Da của anh là da khô hay da nhờn ta?” Lâm Anh Đào dí sát mặt vào nhìn, hỏi.
Trên mặt Tưởng Kiều Tây đến một nốt mụn cũng không có, từ nhỏ đến lớn, da anh vừa trắng lại sạch sẽ, ngoài vết sẹo trên trán kia ra, quả thực không có một chút tì vết.
“Anh cũng không biết.”
Lâm Anh Đào dẩu môi.
“Em muốn làm gì nào?” Tưởng Kiều Tây nói.
“Muốn mua mỹ phẩm chăm sóc da cho anh…”
“Cho anh?” Tưởng Kiều Tây hỏi.
“Anh hai mươi bốn tuổi rồi!” Lâm Anh Đào chun mũi: “Anh đừng tưởng anh đẹp trai là sẽ không có nếp nhăn, sẽ không bị già!”
Tưởng Kiều Tây phụt cười.
Lâm Anh Đào cảm thấy anh cũng không biết, lại duỗi tay sờ soạng mặt anh, hết vân vê véo thử rồi lại mân mê hôn thử để cảm nhận.
Sau một hồi hành hạ khuôn mặt ông xã xong, cô lẹp xẹp rời khỏi bếp trở lại giường ngủ hít hà: “Để em sửa soạn cho anh càng đẹp trai hơn!!”
Năm đó Lâm Anh Đào kiên trì muốn đi Mỹ học thi chứng chỉ, cô nói: “Hai chúng ta chỉ dựa vào một mình anh kiếm tiền, sau này lỡ như có chuyện gì phải làm sao?”
Ngay từ đầu cô nghĩ, nếu cần, cô sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ kiếm tiền gánh vác gia đình bọn họ.
Nhưng hiện tại may mắn là không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Vì vậy Lâm Anh Đào có thể mặc sức tiêu xài tiền thưởng của mình, mua sách cho ba, mua khăn lụa và điện thoại di động mới cho mẹ; mua mỹ phẩm dưỡng da, áo tắm, kem chống nắng cho mình, sau đó dùng hết số tiền còn lại mua sản phẩm chăm sóc da và nước hoa cho Tưởng Kiều Tây.
Trước khi ngủ, Lâm Anh Đào nằm trong chăn tỉ tê: “Em đột nhiên hiểu ra vì sao mấy đại gia đều muốn mua nhiều túi đắt tiền như vậy cho nhân tình —”
Tưởng Kiều Tây cười, duỗi tay bẹo gò má mềm mại của cô lúc lắc.
Lâm Anh Đào chu miệng, thành thật dựa vào lòng ông xã ngủ.