Anh Đào Hổ Phách

Chương 82: Chương 82




Đầu tháng tám, Tưởng Kiều Tây dành ra một ngày nghỉ, đưa Lâm Kỳ Nhạc đi thử áo cưới. Sáng hôm đó, anh ngồi ở đầu giường, khỏa thân xem tin tức buổi sáng, tiện thể ngắm bà xã hào hứng ra ra vào vào phòng ngủ, tắm rửa, sấy tóc, trang điểm. Lâm Anh Đào ở trong phòng thay đồ điều chỉnh miếng dán ngực, thong thả thay quần áo. Cô đi ra, tới bàn trang điểm chọn một thỏi son Chanel nhét vào túi xách.

Cô lại kéo ngăn tủ đầu giường, cầm chiếc hộp màu đỏ sâm banh cất thật kỹ bên dưới, lấy đôi bông tai hồng ngọc tủy bên trong ra, nhìn vào gương nghiêm túc đeo lên tai.

Tưởng Kiều Tây gọi điện thoại cho nhà giao dịch, anh thay một bộ vest mới, đứng cạnh cửa, cúi đầu ngắm bà xã xinh đẹp.

Từ lúc còn rất nhỏ, Tưởng Kiều Tây đã thích nhìn dáng vẻ Lâm Anh Đào điệu đàng làm đẹp.

Anh đón lấy chiếc túi giấy trên tay Lâm Anh Đào.

Mua năm 2007, đôi giày cao gót này và cả chiếc túi giấy vẫn còn như mới.

“Sao em không mang ra ngoài?” Tưởng Kiều Tây nắm tay cô.

Lâm Anh Đào vòng tay ôm lấy eo anh, đôi môi đỏ tươi khép mở: “Mang nhiều đế giày sẽ bị mòn.”

Tưởng Kiều Tây đi ra ngoài vốn định xịt nước hoa nam tính mà bà xã đã mua cho mình, Terre d’Hermes, anh chỉ mới xịt một lần duy nhất vào hôm bà xã tặng, nhưng Lâm Anh Đào không muốn. Cô đứng trong thang máy, ôm anh, hít hà ngửi âu phục của anh một hồi lâu.

Tưởng Kiều Tây cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ, không thể ngăn được cái mũi cứ hít ngửi anh.

Lâm Anh Đào ngồi ở ghế phụ lái nói: “Em cảm thấy nước hoa em mua không thơm bằng mùi hương tự nhiên trên người anh…”

Hai mắt Tưởng Kiều Tây bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào liền nheo lại, anh lái xe cười nói: “Anh có mùi gì, sao anh không ngửi thấy.”

Lâm Anh Đào đeo đồ trang sức của mình đến thử áo cưới, điều này khiến cho nhân viên tư vấn của tiệm vô cùng khó xử. Tựa như khuyên tai rất đẹp nhưng lại khá nhỏ, dây chuyền trên cổ Anh Đào cũng có thể điểm xuyết cho váy cưới, nhưng đôi giày Ferragamo màu đỏ này thực sự lệch tông.

“Lâm tiểu thư, áo cưới trắng kết hợp với giày đỏ là điềm không may mắn!” Một nhân viên của tiệm ở bên cạnh khuyên nhủ: “Là có ý nhảy vào hố lửa!”

Tưởng Kiều Tây nói: “Vậy thì mua một đôi khác.”

Cửa hàng áo cưới này nằm ngay trong khu trung tâm thương mại.

“Em không mua đâu.” Lâm Anh Đào dẩu môi, rồi quay lại nhỏ nhẹ trao đổi với nhân viên tư vấn của tiệm: “Em thực sự phải mang đôi giày này kết hôn…”

“Mọi người đều nói là nhảy vào hố lửa.” Tưởng Kiều Tây lập tức nói.

Lâm Anh Đào quay lại, giả vờ làm ra vẻ không vui trừng Tưởng Kiều Tây: “Vậy lúc anh tặng nó cho em sao anh không nghĩ là em có muốn nhảy vào hố lửa không…!”

Mọi người trong phòng nghe vậy đều bật cười, có người còn vỗ tay, nói, là của chú rể tặng à. Tưởng Kiều Tây cúi đầu, lúc ngước lên, hai tai anh ửng đỏ, tuồng như hơi ngượng ngùng. Anh nhìn bà xã.

Lâm Anh Đào nhoẻn miệng cười, nói thầm vào tai anh: “Em muốn nhảy vào hố lửa.”

Quản lý của cửa hàng đi qua, nhìn kỹ đôi giày màu đỏ của Lâm Anh Đào, nói: “Không có gì, đuôi áo có thể che được, có điều khá cao. Vào ngày cưới, phải đứng rất lâu, cô dâu có chịu được không?”

Tưởng Kiều Tây đứng bên cạnh, do dự: “Nếu không —”

Lâm Anh Đào ánh mắt sáng lấp lánh đầy kiên định: “Chịu được! Em chịu được! Hàng năm em đều mang nó luyện tập rất lâu.”

Chú rể Tưởng Kiều Tây đã làm việc trong ngân hàng đầu tư nước ngoài hơn hai năm, đã quen mặc vest, những bộ âu phục có trong cửa hàng đều không vừa vặn hoàn hảo như bộ anh đang mặc trên người.

Anh ngồi trên ghế sofa bên ngoài, chờ bà xã thử áo cưới. Chín giờ, theo đạo lý, giờ này anh hẳn là đang xem kỳ hạn, xem thị trường chứng khoán Hồng Kông, họp với các trader trong đội.

Nhưng Tưởng Kiều Tây ngước mắt, nhìn tấm rèm trắng như tuyết bên ngoài phòng thay đồ, bà xã anh ở phía sau, vì hôn lễ của bọn họ loay hoay bận rộn.



Trên cầu thang,

Tay cô vịn lan can, chân đặt trong đôi giày cao gót đỏ tươi, có thể nhìn ra được rất đau, nhưng cô cố gắng đứng thẳng, sau đó hai má ửng hồng, dùng ánh mắt hân hoan ngượng ngùng thấp thỏm nhìn anh.

Mà Tưởng Kiều Tây khi đó mặc đồng phục học sinh, anh nghĩ, có lẽ anh không bao giờ còn có cơ hội nhìn thấy cô trở thành phụ nữ.

So với Anh Đào, anh luôn là người hèn nhát hơn. Anh không dám dũng cảm nắm bắt tương lai.

Lại nói, ngay từ lúc bắt đầu mọi thứ đều là anh, là anh dẫn dắt cô, dạy cô những bài học vỡ lòng, vô số lần đầu tiên, là anh khiến cô phải chạy sang Hồng Kông tìm anh sốt đến mê man, khiến cô phải ngồi sụp trước nhà trọ của anh trong đêm khuya khoắt, chỉ để nói một câu ‘Tớ không quên cậu’… Nếu tình yêu thật sự là một hố lửa, thì quả thực Tưởng Kiều Tây đã lôi cô vào hố lửa này, bằng không Anh Đào vốn hẳn tự do tự tại, không buồn không lo. Yêu xa khổ sở nhường nào, Tưởng Kiều Tây chính bản thân trải nghiệm, nhưng Anh Đào chưa từng oán trách anh một câu.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên tư vấn, Lâm Anh Đào đã chọn chiếc áo cưới thứ ba, hai chiếc trước mặc vào đều không mấy hài lòng, không phải không đẹp, chỉ là cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó. Chiếc thứ ba vừa mặc vào cô liền nhìn trân trân tấm gương cao từ trần tới sàn, đứng bất động.

“Chiếc này ạ!” Lâm Anh Đào đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Em ra cho anh ấy xem!”

Cô vẫn chưa đeo voan trùm đầu, chỉ búi tóc, cô nắm đuôi váy chỉnh sang một bên để tránh bị giày giẫm phải — học xong cách mang giày cao gót, các cô gái còn phải một lần nữa học cách mặc váy cưới, lập gia đình giống như một kỳ thi đại học.

Tưởng Kiều Tây đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại, anh uống một cốc cà phê McDonald’s, không biết đang họp hay đang nói chuyện phiếm, dù sao anh cũng đã ngồi đợi bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ.

Lâm Anh Đào dừng lại bên ngoài cửa phòng thay đồ, cô thả váy xuống để đuôi váy xòe ra che phủ đôi giày cưới. Cô thấp thỏm đứng thẳng người, cắn môi.

“Chú rể, chú rể!” Nhân viên tư vấn cười gọi.

Lâm Anh Đào gọi: “Tưởng Kiều Tây!”

Tưởng Kiều Tây quay phắt lại, tay phải anh đang cầm điện thoại di động áp bên tai, nhìn thấy cô, cánh tay vô thức buông thõng xuống.

Lâm Anh Đào đứng đó nhìn anh, tựa hồ muốn mỉm cười với anh, nhưng không biết vì sao không cười được, cánh môi mím lại. Cô mặc chiếc váy cưới trắng muốt bồng bềnh, nhìn từ xa trông giống như thiên thần trong lớp lông vũ khoe trọn chiếc cổ cao thanh tú, bờ vai nhỏ nhắn và đôi xương quai xanh mảnh dẻ đẹp mong manh dịu dàng. Những cánh hoa ren trắng kết ngọc trai đính rơi từ ngực tràn xuống eo, đường viền cổ hình tim mềm mại uyển chuyển ôm lấy cơ thể, khéo léo tôn lên viên đá anh đào đỏ nồng nàn trên ngực cô dâu.

Lâm Anh Đào đi tới trước mặt ông xã.

Lúc nhỏ Lâm Anh Đào thích buộc hai bím tóc đuôi ngựa đung đưa. Sau này khi ở bên anh, khi bọn họ yêu nhau ở Hồng Kông, tóc cô bồng bềnh xõa xuống quấn quanh ngón tay anh.

Lúc này, cô búi thấp sau gáy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan càng thêm nét ngây thơ trẻ con. Cô học người lớn búi tóc, đôi mắt thấp thỏm mong đợi nhìn Tưởng Kiều Tây.

Nhân viên tư vấn thấy Tưởng Kiều Tây không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cô dâu bèn đánh tiếng nói cô dâu xoay một vòng để xem phía sau có vừa ý không.

Thế là Lâm Anh Đào xoay người, nốt ruồi nhỏ phía sau vai phải cô vụt loáng qua trước mắt Tưởng Kiều Tây.

Lâm Anh Đào xoay lại, ngước nhìn anh, trên gương mặt cuối cùng cũng hiện ra nụ cười, thẹn thùng lo lắng.

Tưởng Kiều Tây không biết phải nói gì. Anh dường như chưa chuẩn bị xong tâm lý, đặc biệt là khi cảnh tượng này đột nhiên hiện ra trước mắt.

“Em thật sự sắp gả cho anh sao?” Anh u u mê mê hỏi.

Lâm Anh Đào phụt cười, bước lại gần.

“Đẹp không ạ?” Cô cơ hồ dựa vào lòng anh, hỏi.

Tưởng Kiều Tây chớp mắt một cái, trong mắt vụt lóe tia lấp lánh.

*

Lâm Anh Đào định thuê váy cưới, nhưng Tưởng Kiều Tây không chịu, một hai nhất định phải mua. “Đắt quá chừng!” Lâm Anh Đào nói: “Em còn có thể kết hôn mấy lần ư?”

“Không kết hôn thì không thể mặc ở nhà được sao?” Tưởng Kiều Tây ngồi trong nhà hàng Quảng Đông, gắp dứa ăn.

Lâm Anh Đào chống tay lên mặt, lướt điện thoại của mình.

“Không muốn à?” Tưởng Kiều Tây ngước mắt nhìn cô.

“Dạ muốn.” Anh Đào cười toe: “Nhìn thật đẹp…”

Bọn họ hẹn ngày 6 đến chụp ảnh cưới, chỉ chụp trong studio để đặt ở hôn lễ, còn lại sẽ chụp khi đi trăng mật.

Lâm Anh Đào ăn cơm tối xong, lại kéo Tưởng Kiều Tây đi dạo phố, hai người vào trong cửa hàng cùng nhau chọn đồng hồ, Tưởng Kiều Tây ướm thử từng cái lên cổ tay để Lâm Anh Đào khỏi mắc công đắn đo tưởng tượng. Lâm Anh Đào đi mua một đôi giày đế bằng mới, cũng màu đỏ, định dùng thay thế trong lễ cưới khi mỏi chân. “Hôm nào còn phải đưa ba mẹ đi mua trang phục.” Lâm Anh Đào quay đầu nói với Tưởng Kiều Tây, bọn họ nắm tay nhau đi giữa dòng người đông đúc trong trung tâm thương mại. Đang vào mùa nghỉ hè, có rất nhiều trẻ con vào vui chơi ăn uống, có cả những đôi bạn học sinh, thẹn thùng nắm tay nhau, ăn kem ốc quế, chen chúc trong buồng chụp ảnh Purikura. Lâm Anh Đào ở trong lòng Tưởng Kiều Tây nói: “Nếu không thì mua cho ba đường trang, em cảm thấy ba có lẽ không quen mặc âu phục.”

(*Đường trang là loại áo kiểu Trung ngắn, sườn xám là áo dài.)

Bọn họ đứng lại bên ngoài một cửa hàng.

Trong tủ kính, đặt một chiếc giường cũi, bên trên treo những thiên thần nhỏ bay lượn, màn trắng rũ xuống.

Lâm Anh Đào nhìn thấy gương mặt của mình và Tưởng Kiều Tây trên vách kính.

Bọn họ đều đã trưởng thành.

Tưởng Kiều Tây bỗng nhiên nói: “Đây chẳng phải là giường cho Tưởng Thuần Lư ngủ sao?”

Lâm Anh Đào đập vai anh: “Anh còn chưa biết Tưởng Thuần Lư là con trai hay con gái.”

Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ: “Trẻ con mà phân biệt trai gái gì chứ.”

Lâm Anh Đào lại nhìn chiếc cũi nhỏ kia, quả thật vô cùng đáng yêu.

Đi vào hỏi thử, chiếc cũi bé xíu vậy mà hơn tám ngàn tệ. Lâm Anh Đào lật đật lôi Tưởng Kiều Tây ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, bây giờ mua cũng không có dùng tới!”

Hai người lại loanh quanh đi dạo, Lâm Anh Đào tình cờ gặp một người bạn cũ trong đội bảo bối bóng rổ hồi trung học cũng đi mua sắm cùng bạn trong trung tâm thương mại. Cô bạn ấy hiện giờ đang làm tiếp viên hàng không: “Hai cậu đã kết hôn rồi sao?” Cô bạn kích động nhìn cô rồi dòm vị học thần lúc nào cũng đứng trên hàng lang lầu hai của Tiểu Bạch Lầu im lặng nhìn theo bọn họ, Tưởng Kiều Tây.

Ba người bọn họ đứng lại với nhau, nhờ cô bạn đi cùng kia chụp giúp một tấm ảnh. “Kỳ Nhạc, cậu thật hạnh phúc mà!” Cô bạn bụm miệng, cảm xúc bất chợt dâng trào, cô ấy lắc lắc vai Lâm Anh Đào: “Cậu còn nhớ lúc đó không, bên ngoài phòng hiệu trưởng, bọn tớ đã nói Tưởng Kiều Tây chắc chắn thích cậu, cậu còn bảo bọn tớ nói lung tung!”

Kể từ học kỳ hai lớp mười một, Lâm Anh Đào không còn tiếp tục đi luyện tập bảo bối bóng rổ nữa, dần dần mất liên lạc với các bạn trong đội.

Không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại, cũng không ngờ đối phương còn nhớ cô, gặp lại vẫn niềm nở vui vẻ như trước.

Hai người trao đổi Wechat cho nhau rồi trò chuyện thêm một lúc, Lâm Anh Đào nói với cô ấy ngày tổ chức hôn lễ.

*

Bọn họ ghé vào siêu thị trong trung tâm thương mại, mua một ít trái cây và bánh mì. Lâm Anh Đào đang lựa đầu cá hồi thì phát hiện Tưởng Kiều Tây đi tới kệ gia vị, lấy từng loại từng loại xuống xem, tuồng như anh rất tò mò muốn mua hết về nhà. Lâm Anh Đào đi tới, cầm từng loại từng loại cất lại lên kệ, tựa như cô giáo chỉ bảo bạn học nhỏ: “Chúng ta không cần mấy cái này, anh cũng không biết nấu cơm!”

Tưởng Kiều Tây cảm thấy bị bà xã xem thường: “Anh có thể học mà.”

Lâm Anh Đào ghét bỏ nói: “Anh có thời gian học sao chứ?”

Tưởng Kiều Tây giơ tay bẹo má cô.

Hai người lại đi mua kính râm, đứng bên ngoài nhìn khăn trải bãi biển và mũ bơi treo đầy trong cửa hàng bán đồ đi biển, sau đó cùng nhau mặc sức tưởng tượng phải mua gì cho tuần trăng mật. Lâm Anh Đào nói cô muốn mua thật nhiều bikini, loại hai mảnh thật đẹp, mỗi ngày mặc một bộ mới!

“Được!” Tưởng Kiều Tây cực lực tán thành.

Anh ngồi trong khu vực chờ, đợi Lâm Anh Đào vào nhà vệ sinh trang điểm lại. Tưởng Kiều Tây vừa lấy điện thoại ra xem tin tức thì bỗng nhiên bên cạnh có một người đàn ông trung niên gọi: “Tưởng Kiều Tây?”

Lâm Anh Đào đang thoa son thì nhận được điện thoại của Tưởng Kiều Tây, anh bảo thầy Trần chủ nhiệm đang ở bên ngoài.

Lâm Anh Đào vội vàng đi ra. Thầy Trần mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt kết hợp với quần short đi biển, một nhà ba người nghỉ hè đi dạo phố mua sắm, vô cùng nhàn nhã thảnh thơi. Vừa nhìn thấy cô, thầy Trần cười ha ha: “Lâm Kỳ Nhạc!”

“Thầy Trần!” Lâm Anh Đào ngọt ngào gọi to, cô bước tới, hai thầy trò ôm chầm nhau một cái.

“Hai đứa em sao lại thế này!” Thầy Trần bỗng cau mày, làm như thật: “Chẳng phải đã nói không có yêu sớm sao!”

“Không có yêu sớm ạ!” Tưởng Kiều Tây điềm đạm đáp.

“Không yêu sớm mà kết hôn sớm như vậy hả?” Thầy Trần cười nói: “Hai đứa nói xem, khóa 2005 có ai kết hôn sớm hơn hai đứa không hả!”

Lâm Anh Đào ngượng nghịu: “Thầy Trần, bọn em lên đại học mới hẹn hò!”

Thầy Trần vỗ vỗ vai Tưởng Kiều Tây, xoay người nói với bà xã: “Đây là thiên tài B18 khóa 05 bọn anh, Tưởng Kiều Tây, huy chương vàng Olympic toán! Giải nhất quốc gia!”

Cô Trần vội nói: “Nhớ rõ nhớ rõ!”

Thầy Trần xuýt xoa nói tiếp: “Không đi Thanh Hoa! Lúc đó nói sẽ ra nước ngoài, thi TOEFL lần đầu được 116 điểm!”

Lại vội vàng giới thiệu Lâm Kỳ Nhạc: “Đây cũng là top 100 của trường bọn anh, cô gái nhỏ, rất chăm chỉ nỗ lực học tập, vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh!”

Lâm Anh Đào cười nói: “Em chào cô!”

Sư mẫu vuốt tóc con gái mình, dịu dàng nói: “Con thấy chưa, nhớ noi gương anh chị chăm chỉ học tập!”

Lâm Anh Đào đứng trước mặt thầy Trần, đặc biệt còn đứng cùng với Tưởng Kiều Tây, cô luôn cảm thấy rất ngượng ngùng lúng túng.

Nhưng Tưởng Kiều Tây trái lại vô cùng bình thản thong dong, anh từ nhỏ đến lớn đều rất ít để ý đến các thầy cô, đây có lẽ chính là đặc quyền của học thần học bá.

“Chúc hai em, cuộc sống hạnh phúc!” Thầy Trần nói: “Phải dùng tinh thần như khi còn ở trung học, cố gắng phấn đấu, làm việc chăm chỉ! Sau này chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình! Đừng có thi đại học xong rồi, là lơi là lười biếng!”

Giữa tháng Tám, Tần Dã Vân ghé về Tỉnh Thành công tác. Cô ấy mang giày cao gót lộp cộp đi vào nhà Lâm Anh Đào, trên tay ôm lỉnh kỉnh một đống quà lớn, là các sản phẩm chăm sóc da.

Lâm Anh Đào đang chọn ảnh để làm video slideshow chiếu trong đám cưới, trên bàn bày đầy các album cũ, cô lật đật chạy ra: “Dã Vân —”

Ông chủ Tưởng Kiều Tây không có ở nhà. Tần Dã Vân thả mấy chiếc túi giấy trên tay xuống, đảo một vòng ngắm nghía khắp nơi chẳng chút khách khí: “Chậc, Tưởng Kiều Tây cũng quá biết kiếm tiền, hai bọn cậu mua một căn hộ lớn như vậy!”

Lâm Anh Đào ân cần lấy dép lê cho Tần Dã Vân thay.

Cô dí sát mặt vào dòm chằm chằm gương mặt tinh xảo của Tần Dã Vân, hiện tại đẹp đến quá mức cho phép.

Lâm Anh Đào dẩu môi, hâm mộ khóc: “Tớ cũng muốn có cái mũi đẹp như vậy…”

Tần Dã Vân liếc mắt nhìn Lâm Anh Đào, cô bạn duỗi tay chọc vào trán cô: “Quên đi, táy máy tay chân làm bậy tới mũi cũng không còn —”

Lâm Anh Đào làm cơm trưa cho đại mỹ nữ Tần Dã Vân tiểu thư. Cô cắt thịt xông khói, đập trứng gà rồi lấy thịt bò muối và cà chua trong tủ lạnh ra. Tần Dã Vân ở trong phòng khách xem đống hình cũ kia, toàn bộ đều là ảnh đã được chụp từ rất lâu, nhiều tấm đã hoen màu ố vàng. Tần Dã Vân cầm một tấm lên, nhìn thấy câu lạc bộ Công nhân công trường Quần Sơn năm đó — bên cạnh câu lạc bộ, căn nhà nhỏ đối diện bên kia đường, chính là tiệm tạp hóa của gia đình Tần Dã Vân hồi trước.

Tần Dã Vân đi vào bếp, nhìn thấy Lâm Anh Đào đang hí húi, không nhịn được la toáng: “Lâm Anh Đào!”

“Hả?” Lâm Anh Đào đang cắt thịt bò muối, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Tháng Mười là cậu kết hôn rồi!” Tần Dã Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đi vào: “Cậu còn không lo mà nhịn ăn giữ dáng!”

Cô ấy đi tới cầm lấy con dao trong tay Lâm Anh Đào, mở tủ lạnh ra nhìn thoáng qua rồi quay đầu nói với Lâm Anh Đào đang tủi thân ấm ức: “Tớ nấu bông cải xanh cho cậu, cậu ăn cái đó là được! Người sắp kết hôn mà một chút để ý cũng không có!” Vừa nói vừa lấy một lát thịt bò muối Lâm Anh Đào đã cắt sẵn cho vào miệng: “Ừm, mùi vị không tệ! Cái này ai làm vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.