Thẩm Tử Hào cũng nhíu mày: “Cha, cha cảm giác thế nào?”
Từ trước tới nay cha Hạ chưa từng gặp qua loại chiến trận này.
Ông căng thẳng, một lúc sau mới mở miệng: “Tử Hào, coi như tôi van cậu, buông tha Noãn Noãn nhà chúng tôi đi.”
Ông chỉ phía ngoài đám phóng viên: “ Cậu xem một chút, Noãn Noãn đều lên báo rồi, thanh danh của trực tiếp hủy đi! Cậu để cho nửa đời sau của nó, sống thế nào?”
Ông cúi đầu, nước mắt chảy xuống: “ Tử Hào, Noãn Noãn chúng tôi là người bình thường, không tiếp thụ được phúc khí Thẩm gia các người!”
Người hơn năm mươi tuổi, lớn tuổi như vậy, giờ khắc này ở trước mặt Thẩm Tử Hào, lại khóc giống như đứa bé.
Thẩm Tử Hào nhìn cha Hạ, đột nhiên không biết nói cái gì.
Một lúc sau, cậu ta mới từ từ nói: “Noãn Noãn đâu?”
Cha Hạ mở miệng: “ Đến loại trình độ này! Noãn Noãn còn có thể làm sao?”
Ông khóc mở miệng nói: “Noãn Noãn không thể tiếp tục làm Thiếu phu nhân Thẩm gia, nó sẽ có cuộc sống thoải mái với Lưu Hải Dương, Lưu Hải Dương sẽ đối tốt với nó...”
Lưu Hải Dương... Lại là Lưu Hải Dương!
Thẩm Tử Hào nghe cái tên này, cũng cảm giác được một cơn lửa giận dâng lên trong lòng.
Cậu ta nắm chặt tay, không biết vì cái gì, lời các ký giả ùa vào trong đầu:
“Thẩm thiếu gia, đội nón xanh, bây giờ cảm giác gì?”
Cảm giác gì?
Cậu ta cảm giác mình sắp tức nổ tung!
Thẩm Tử Hào nỗ lực áp chế lửa giận của mình, để cho mình không phát ra với cha hạ, một lúc sau mới mở miệng: “Được!”
Sau đó, cậu ta cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.
-
Hạ Noãn Noãn ở trong bệnh viện, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Cô không biết nên nói cái gì, từ khi tỉnh táo lại, vẫn nhìn lên trần nhà như thế, không có nói câu nào.
Một lát sau, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng cha Hạ:
“Ông đừng nghe tin tức bên trên nói lung tung! Noãn Noãn nhà tôi không phải loại người như vậy!”
“Lão Trương, sao ông nói vậy? A? Tôi và ông quen biết nhiều năm như vậy, Noãn Noãn là bộ dạng gì, ông có thể không rõ ràng sao?”
“Ông!! Cút!”
Tiếng ba Hạ thẹn quá hoá giận, khàn cả giọng, để cho cô không nhịn được cười khổ.
Cô không hiểu, sự tình làm sao đột nhiên liền biến thành như vậy.
Rõ ràng còn đang mong đợi đứa bé trong bụng, thế nhưng đột nhiên, cô liền thành tiện nhân bị người kêu đánh.
Mà Thẩm Tử Hào đâu?
Vì sao còn chưa tới gặp cô?
Là bởi vì không tín nhiệm cô sao?
Cô cắn môi, nắm lấy chăn mền, chỉ cảm thấy một loại đau xót, để cho cô mất hết can đảm.
Cô nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này cha Hạ mới đi đến, cô mở mắt, liền thấy trong vòng một đêm, cha già thêm mười tuổi.
Cha luôn luôn sĩ diện, hiện đối với việc này huyên náo xôn xao, khẳng định ông bị làm cho tức chết.
Thế nhưng ở trước mặt mình, ông vẫn áp chế lửa giận.
Hạ Noãn Noãn đang suy tư, cha Hạ đột nhiên mở miệng: “ Mai Phượng tới.”
Hạ Noãn Noãn không nói chuyện.
Mai Phượng liền đi ra từ sau lưng cha Hạ.
Cầm trong tay thư thỏa thuận ly hôn: “ Tử Hào đã ký thư thỏa thuận ly hôn, chừng nào cô mới ký tên?”
Một câu, giống như áp đảo cọng cỏ cuối cùng.
Tròng mắt cô co rụt lại.
Thẩm Tử Hào ký thư thỏa thuận ly hôn sao?
Cho nên, Thẩm Tử Hào cũng từ bỏ bọn họ sao?
Cô nắm chặt tay, một lúc sau mới mở miệng: “Được, tôi ký.”