Chương 430: Có phải con bé hay không ? ! (10)
Trong phòng một mảnh tối tăm, cô mở trừng đôi mắt, dứt khoát mở đèn ngủ ra.
Nửa bên Thẩm Lương Xuyên ngủ, trên giường còn sót lại ấm áp.
Điều này nói rõ thời gian anh ra ngoài hẳn không đến nửa giờ.
Kiều Luyến dứt khoát không mặc quần áo, đeo dép lê, đi từ từ ra ngoài.
Mở cửa phòng ngủ chính ra, liền thấy trên hành lang ngoài cửa mở đèn,đèn trong phòng khách cũng bị mở ra.
Kiều Luyến nghi ngờ xuống lầu, dò xét khắp nơi .
Đây là lần thứ hai Kiều Luyến qua đêm ở chỗ này, cho nên đối với nơi này còn không quá quen thuộc.
Mặc dù cô vàThẩm Lương Xuyên ở biệt thự bố trí giống nhau, nhưng gian phòng trang trí cũng có chỗ khác biệt.
Cô nhìn thấy cửa ban công mở ra, liền chậm rãi đi tới.
Nhưng bời vì buồn ngủ nên vẫn mơ hồ, cho nên không cẩn thận, trượt chân bên cạnh một cái thùng rác.
Trong đêm yên tĩnh, phát ra tiếng “Loảng xoảng” dọa Kiều Luyến nhảy dựng một cái.
Cô đứng tại chỗ một lúc, lúc này mới xoay người, dự định nhặt thùng rác lên.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng “Kẽo kẹt“.
Thím Lý ở dưới lầu , đẩy cửa phòng ra, trông thấy Kiều Luyến, hơi sững sờ : “ phu nhân? Cô đang làm gì?”
Kiều Luyến cười xấu hổ : “ Tôi, tôi tìm Thẩm Lương Xuyên.”
Nói đến đây, lại đi ra ban công bên nhìn một chút.
Tiếng lớn như vậy, trên ban công cũng không có động tĩnh gì.
Nói rõ, Thẩm Lương Xuyên không ở bên kia.
Quả nhiên, liền nghe thấy thím Lý mở miệng nói: “Tiên sinh không có ở phòng ngủ sao?”
Kiều Luyến gật đầu.
Thím Lý nhíu mày : “ Tôi không nghe thấy tiếng tiên sinh đi ra, nếu như không có ở phòng ngủ, vậy hẳn là ở...”
Bà ngẩng đầu nhìn lầu ba một chút : “Ở lầu ba.”
Lầu ba?
Kiều Luyến theo ánh mắt thím Lý, ngẩng đầu lên.
Hai ngôi biệt thự đều có ba tầng.
Bời vì người ở ít, đại bộ phận gian phòng đều trống không.
Cô và Thẩm Lương Xuyên ở lại bên kia, lầu ba cơ bản là phòng chứa đồ.
Thế nhưng ở trên lầu ba của Hạ Diệp Hoa... Cô giống như không có đi lên .
Giờ phút này, cô ở dưới lầu, có thể nhìn thấy gian phòng bên trên lầu ba, có ánh đèn truyền ra.
Kiều Luyến nhẹ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ : “ vậy tôi đi xem anh ấy một chút.”
Sau đó, cô liền đặt lại thùng rác, bước lên cầu thang, dự định đi hướng lầu ba.
Vừa đi hai bước, liền nghe thím Lý mở miệng: “Phu nhân...”
Kiều Luyến dừng lại bước chân, quay đầu, chỉ thấy thím Lý có chút do dự.
Kiều Luyến nghi ngờ : “ thím Lý, có lời gì thím có thể nói thẳng.”
Xưa nay thím Lý không phải là một người chuyện nhiều, mà từ khi cô đi vào Thẩm gia, coi như có quan tâm với cô.
Mặc dù không yêu thương như với Tống Nguyên Hi, nhưng vẫn tôn kính cô.
Nhưng mà thời điểm do dự như bây giờ, rất ít gặp.
Thím Lý thấy cô nói như vậy, thở dài : “ Tôi nói ra, phu nhân lại không vui.”
Cô nhìn về phía lầu ba : “ gian phòng ở lầu ba kia, tiên sinh xưa nay không cho phép bất luận ai đi lên.”
Sợ Kiều Luyến cảm thấy quá nhằm vào cô, thím Lý lại bồi thêm một câu: “Ban đầu Hi tiểu thư cũng không được phép đi lên.”
Giống như lại cảm thấy so sánh Tống Nguyên Hi với Kiều Luyến không tốt lắm, thế là ho khan một tiếng, lại bồi thêm một câu: “Phu nhân cũng không có đi lên qua.”
Nói cách khác, gian phòng kia, ngoại trừ Thẩm Lương Xuyên, không có người đi vào qua?
Kiều Luyến hiếu kỳ ngẩng đầu lên.
Đồng thời sâu trong đáy lòng, hiện lên một vòng nghi hoặc.
Căn phòng trên lâu ba kia, đến cùng có cái gì?
Mà cô, đến cùng có muốn đi lên xem một chút không?