Bước chân Mạc Tây Thừa dừng lại, liền thấy vẻ mặt Mạc phu nhân nhất thời lúng túng.
Mạc phu nhân là người phụ nữ bộ dạng hòa thuận, chỉ là đôi mắt có chút u buồn.
Bà và cha Mạc Tây Thừa, thật ra là một đôi vợ chồng rất ân ái.
Qua nhiều năm như vậy, cha Mạc Tây Thừa, cũng không thế nào để ý tới Diêu Lỵ Lỵ.
Chỉ là, hiện tại Mạc phu nhân đối với cha Mạc vô cùng lãnh đạm, cũng bởi vì năm đó, ông phản bội cuộc hôn nhân này.
Sắc mặt Mạc phu nhân không tốt lắm, có chút tái nhợt, là bởi vì thân thể bà không tốt lắm.
Bà vô cùng cao quý, không biết vì cái gì, trên lý thuyết, mẹ bởi vì có bà tồn tại, mới là tiểu tam.
Thế nhưng mỗi lần Mạc Tây Thừa trông thấy Mạc phu nhân, đều không chán ghét nổi, thậm chí, anh đối mặt với Mạc phu nhân, luôn luôn có một loại tình cảm quấn quýt.
Mà Mạc phu nhân là người duy nhất mang đến cho anh ấm áp.
Chính mình là đứa con riêng, trên lý thuyết, Mạc phu nhân hẳn là phải chán ghét anh.
Nhưng anh lại nhớ kỹ, khi còn bé, có một lần anh sinh bệnh, sắc mặt nóng đến đỏ bừng, mẹ bời vì muốn gặp cha, cho nên đi ra ngoài mua quần áo rồi.
Anh còn nhỏ, không biết làm sao.
Khi đó, bọn họ còn trong căn phòng bên cạnh Mạc gia.
Anh cứ đi lại trong phòng, không biết làm sao, nhìn thấy Mạc phu nhân, anh liền trực tiếp lao đến, ôm lấy chân Mạc phu nhân: “ Con khó chịu, con không thoải mái...”
Khi đó ánh mắt Mạc phu nhân nhìn anh, là lạnh.
Anh giật nảy mình, buông lỏng tay ra, sau đó liền thấy vẻ mặt Mạc phu nhân xa cách đi vào trong phòng.
Anh đứng ở trong sân, đần độn, một lát sau, liền có giúp việc Mạc gia đi tới, ôm anh đi bệnh viện.
Rõ ràng là giúp việc ôm anh đi, thế nhưng anhcũng là biết, đó là ý của Mạc phu nhân.
Diêu Lỵ Lỵ sợ hãi Mạc phu nhân, thế nhưng cho tới bây giờ anh đều không cảm thấy Mạc phu nhân đáng sợ.
Giờ khắc này, gặp Mạc phu nhân đứng đó, vô cùng xấu hổ.
Mạc Tây Thừa liền buông tầm mắt giả bộ như không biết bà, đi qua bên cạnh, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại.
Mạc phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
Ông Lưu nghi ngờ nhìn thoáng qua Mạc Tây Thừa, sau đó lại lần nhìn về phía Mạc phu nhân: “Xem ra là tôi hiểu lầm, hai người không biết! Chẳng qua, Lật Thư, sao bà tới Hoành Điếm?”
Mạc phu nhân tên là Lật Thư.
Tên rất văn nhã, cả người bà cũng không giống như người cao quý trong xã hội thượng lưu, ngược lại toàn thân tràn ngập mùi sách.
Bà là một tác giả nổi tiếng.
Mạc phu nhân nghe nói như thế, lúc này mới cúi thấp đầu xuống: “Đến ngắm cảnh, nhìn xem phong cảnh xung quanh...”
Ông Lưu gật đầu, hai người nói dông dài hai câu, lúc này ông Lưu mới tạm biệt Mạc phu nhân.
Chờ đến khi ông Lưu đi, Mạc Tây Thừa một mực đứng ở trong góc, chưa từng xuất hiện trước mặt hai người, lúc này mới chậm rãi đi tới trước mặt Mạc phu nhân.
Anh nhìn Mạc phu nhân, cung kính mở miệng: “Sao phu nhân tới đây?”
Mạc phu nhân khẽ nói: “Ta tới thay Mạc Chấp nói xin lỗi với cậu.”
Một câu, để Mạc Tây Thừa trăm vị lẫn lộn.
Mẹ ruột chỉ biết nịnh nọt cha, một mực răn dạy chính mình.
Thế nhưng cái Mạc phu nhân này, lại hiểu rõ đại nghĩa.
Nói gần nói xa, tuy nhiên cũng có ý bảo vệ Mạc Chấp, lại làm cho anh cảm thấy, ít nhất chính mình phải tôn trọng.
Chóp mũi anh chua xót, giống như đứa trẻ bị ủy khuất, nhìn gia trưởng.
Loại tâm tình này tới không thấu hiểu.