Để Mạc Tây Thừa cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho nên anh cúi thấp đầu xuống, tiếp tục mở miệng: “Vâng.”
Mạc phu nhân nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên một vòng phức tạp.
Đây chính là thứ khiến cho tiểu tam có thể quang minh chính đại xuất hiện trong sinh hoạt của bà.
Bà sinh cho chồng một đứa con trai, đứa con trai này so với con mình còn xuất sắc hơn.
Theo lý thuyết, bà hẳn là phải chán ghét anh.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, trông thấy anh, bà lại cảm thấy không chán ghét nổi.
Nhỏ như vậy, mềm như vậy.
Cũng giống như Mạc Chấp của bà, để cho người ta cảm thấy lòng mềm xuống.
Thế nhưng, từ từ trưởng thành, đứa bé này càng ngày càng ưu tú, không biết lúc nào Mạc Chấp đã cách biệt.
Tâm tư cả nhà, đều là kiêng kỵ đứa bé này.
Về sau, bà và anh nói chuyện một lần.
Sau đó, anh liền tiến vào giới diễn viên, dời xa Mạc gia, qua nhiều năm như vậy.
Đứa bé này, so với mẹ mình, càng để cho người cảm thấy dễ chịu.
Bà buông tầm mắt, từ từ mở miệng: “Mục đích ta tới đây, cậu hẳn là biết.”
Mạc Tây Thừa gật đầu: “ Phu nhân yên tâm. COn đáp ứng phu nhân, sẽ không nhúng tay công ty Mạc gia.”
Mạc phu nhân khẽ gật đầu: “ Ta tin tưởng con có thể nói được làm được.”
Mạc gia, là của Mạc Chấp.
Một con riêng như anh, có tư cách gì kế thừa tài sản?
Rõ ràng đây là đạo lý, nhưng hết lần này tới lần khác, nhìn đứa nhỏ này hoá trang một thân cổ trang, bời vì cuộc sống lăn lộn trong vòng giải trí, trong lòng Mạc phu nhân đã cảm thấy, rất không thoải mái.
Bà đột nhiên buông thõng con ngươi xuống, lấy từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Mạc Tây Thừa: “Đây là cảm kích khi cậu rời khỏi.”
Mạc Tây Thừa nhìn về phía chi phiếu, phát hiện phía trên là năm ngàn vạn.
Đầy đủ cho một người, sinh hoạt giàu có cả đời.
Tròng mắt anh co rụt lại, đẩy chi phiếu trở về.
Ngữ khí Mạc phu nhân lập tức lạnh xuống: “ Cậu cảm thấy, không đủ?”
Mạc Tây Thừa lắc đầu, anh ngẩng đầu nhìn về phía Mạc phu nhân: “Lúc trước phu nhân cho người đưa con tới bệnh viện, cho phép con cùng đi học với Mạc Chấp, con rất cảm kích, không nhúng tay vào cxí nghiệp, đây là điều duy nhất con có thể báo đáp của phu nhân. Con nói được thì làm được.”
Mạc phu nhân nghe nói như thế, trong ánh mắt hiện lên phức tạp.
Đứa bé này, thật sự ưu tú quá nhiều so với Mạc Chấp.
Thế nhưng có biện pháp gì?
Ai bảo Mạc Chấp là con của bà.
Bà thà rằng để sản nghiệp Mạc gia tan nát trong tay con trai, cũng không nguyện ý giao gia nghiệp cho một đứa con riêng của tiểu tam.
Nếu như Mạc Tây Thừa kế thừa gia nghiệp, sao Mạc Chấp chịu nổi?
Bà khẽ gật đầu, quay người muốn đi.
Mạc Tây Thừa chợt gọi bà: “Phu nhân...”
Mạc phu nhân quay đầu.
Mạc Tây Thừa nhìn bà chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng: “Chuyện scandal lần trước của con, là phu nhân làm sao?”
Trước đây thật lâu, Mạc gia cũng lộ ra ý muốn để anh tới công ty, lần đó, anh bởi vì đêm khuya bị chụp với Thẩm Lương Xuyên, mà bị truyền không bình xôn xao. Rõ ràng trên dư luận có người động tay động chân, để tất cả dư luận, đều gây bất lợi cho anh.
Khi đó, tất cả mọi người, không cần nghĩ, liền chắc là Mạc phu nhan đứng sau. Chỉ có anh là không tin. Anh và Mạc phu nhân đã nhiều năm không gặp mặt, giờ phút này gặp mặt, anh bỗng nhiên muốn hỏi trước mặt rõ ràng.
Mạc phu nhân nghe nói như thế, vẻ mặt lạnh lẽo: “Lật Thư tôi, khinh thường dùng những thủ đoạn đó.”
Bà phong quang tễ tháng cả một đời, có thể dùng dương mưu, không thích dùng âm mưu.
Cho nên, dư luận lần trước, đến cùng là ai giở trò?